Hơn nữa, yêu linh cũng tiểu dã thú khắp nơi đều , thể nhặt hai cái chỉ trong một ngày chứ?!
Còn đều mang khí tức của đại yêu!
"Trong hoàng cung?" Sắc mặt của Nguyên Sơn đổi.
"Sao? Ngươi nó ?" Tống Anh hỏi. Nguyên Sơn lập tức lắc đầu.
Không mà là từng qua.
Dù thì cũng là thần tiên chưởng quản mệnh bàn ở Thiên Cơ Cung.
Khoảng hai trăm năm , khí tức của đại yêu xuất hiện trong hoàng cung phàm giới.
Lúc , suy đoán tình huống và bẩm báo lên . Ngay đó, thần tiên hạ phàm diệt trừ yêu tinh .
Nghe chắc hẳn là yêu linh của một đại yêu tập trung một phi tử khiến phi tử tạo vận mệnh mất nước.
Đương nhiên, yêu linh hề thức tỉnh nên rốt cuộc là đại yêu cũng ai chắc chắn.
Tóm , hẳn là yêu linh đánh tan, yêu phi cũng vị vua mất nước gi.ết ch.ết và vứt xác xuống giếng trong cơn giận dữ.
Vậy mà còn thể nàng thu hồi?
Hắn đột nhiên một dự cảm chẳng lành.
"Không ngươi ... tập hợp thập đại Yêu Vương đấy chứ?" Nguyên Sơn gượng một tiếng, "Tống cô nương, thật ngươi thể tìm hai yêu linh chỉ do trùng hợp mà thôi.
Những Yêu Vương khác thật sự tan thành mây khói !"
Chẳng lẽ sử sách của Tiên giới bọn họ là vô nghĩa ?! Đột nhiên xuất hiện ba đại yêu là hù c.h.ế.t ai?!
Tống Anh cũng tập hợp Yêu Vương gì đó, chỉ là khi gặp khí tức của yêu quái thì đơn thuần nuôi dưỡng mà thôi.
Nàng chỉ cảm thấy thiết, thậm chí... khi thấy yêu linh phân tán bay đáy giếng còn nhịn mà tức giận.
Tống Anh chằm chằm hai luồng sáng cây, tập trung ý thức, dường như thấy hai... bản thể mờ ảo.
Một cái thật sự là rắn lớn mười đầu, cái còn giống dê, giống ngựa, còn hai cái sừng, cũng là tiểu quái thú gì.
Tống Anh vầng trăng bạc đỉnh đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-837.html.]
Trăng khuyết khiến nàng cảm thấy bản dường như tí sức lực nào.
Nàng thích trăng tròn hơn, càng tròn càng thoải mái.
Không ở trong gian quá lâu, Tống Anh về hiện thực, đó rời khỏi cung điện hẻo lánh .
Lúc , Thanh Lạc công chúa cực kỳ hoảng loạn, sợ hãi chạy trốn xa, chạy thẳng về Viên Đình yến, ngờ Hoàng hậu cũng mặt ở đây.
"Hoắc Vương phi ?" Hoàng hậu thấy một nàng về thì cảm thấy khó hiểu.
"Mẫu hậu..." Thanh Lạc công chúa sợ hãi, sắc mặt tái xanh.
Ma ma bên cạnh lập tức quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, Hoắc Vương phi cùng công chúa nhà chúng dạo, nhưng đột nhiên giống như nổi điên mà chạy đến Phạn Tâm Cung.
Công chúa nhà vội vàng đuổi theo, khi phát hiện sắc mặt của Hoắc Vương phi trắng bệch tới mức đáng sợ, trông quái dị.
Có, lẽ quỷ bám ..."
"..." Hoàng hậu còn tưởng rằng bản lầm.
Đường đường là một Hoắc Vương phi mà chạy tới Phạn Tâm Cung ?
Lời thể gạt bà ?!
"Vậy ngươi để nàng ở đó còn thì về ư?! Còn mau tìm!?" Hoàng hậu cả giận .
Lập tức vội vàng tìm.
Tuy nhiên, một lát , Tống Anh tự về.
Làm gì môi đỏ rực như máu, mặt trắng bệch đáng sợ gì đó, rõ ràng là sắc mặt hồng hào, vô cùng xinh .
Hoàng hậu trừng mắt Thanh Lạc một cái sang Tống Anh, : "Phạn Tâm Cung dơ bẩn, Hoắc Vương phi đến chỗ đó? Có chỗ nào thoải mái ?"
"Thanh Lạc công chúa chỗ đó ít chết, định cho ngủ đó mấy đêm nên xem thử chỗ mà đêm nay sẽ ở.
là hẻo lánh nhưng cũng đủ rộng.
Chẳng qua trong sân bụi bặm, là lá vàng, cần quét tước một chút nên suy nghĩ xem nên bắt tay như thế nào.
Vốn định đầu hỏi bọn họ một chút, ngờ công chúa sợ c.h.ế.t khiếp bỏ chạy..."