Sau khi về đến nhà, thấy xung quanh một bóng , Tống Tâm Hoa òa nức nở.
Không vì Lục Giai mà là khi trải qua chuyện trọng đại , trái tim nàng như khác bóp nghẹt trong tay, lòng nàng luôn thấp thỏm yên!
Chuyện lan truyền nhanh, buổi tối truyền tới tai Tống Hầu gia.
Hắn trợn tròn mắt.
Lao viện tử của nữ nhi, ngay lập tức tát nàng một cái: "Đồ nghịch nữ hổ! Bây giờ bên ngoài đồn đãi thành thế nào hả? Gần đây trong nhà xảy nhiều chuyện như , ngươi còn ngoài dạo gì!?"
Tống Tâm Hoa một tay ôm mặt, một tay khác nắm chặt thành quyền, lóc : "Cha, nữ nhi oan ức quá... Nữ nhi gần đây tâm trạng của cha , vốn định đích chọn mua vải để cho cha một bộ quần áo, ngờ bất cẩn té ngã.
Thấy đối diện chính là Phượng Minh Lâu, nữ nhi chỉ trong đó một lát để xử lý vết thương mà thôi.
Thật sự ngờ sẽ... Cha, nữ nhi còn nữa đây?!"
Lam thị thấy tiếng động nên chạy đến, đến cửa thấy mấy lời , bà lập tức nhào tới.
"Chuyện do nàng sai! Là tên khốn nạn !" Lam thị lập tức .
"Ta thấy nàng đang chê nhà chúng đủ loạn thì !" Tống Hầu tức giận đến mức ngất xỉu, "Vốn dĩ định đưa nàng tiến cung tháng năm năm .
Với phận và dung mạo của nàng, khi cung thấp nhất cũng là Tiệp dư.
Nỗ lực thêm một chút, nếu thể sinh một đứa con..." Lam thị giật , sang nữ nhi.
Nếu nữ nhi hoàng phi thì còn lo lắng nhi tử cưới tức phụ nhi dòng dõi cao quý nữa ?
Hiện tại, Đại nhi tử của bà hòa li, tiểu nhi tử còn nhỏ nên thật gấp gáp lắm, nhưng tóm vẫn nhọc lòng.
Bây giờ danh tiếng trong phủ , cưới cô nương cũng dễ dàng.
"Con đó, cẩn thận như chứ?!" Lam thị thở dài, "Bây giờ đây? Đã như thì cũng thể đưa cung ."
"Còn thể nữa? Tìm gả chứ còn !" Tống Hầu gia bực bội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-822.html.]
"Lão gia!" Tiểu Thiền vội vàng quỳ xuống, "Sau khi xảy chuyện , nô tỳ hỏi thăm.
Tên khốn nạn , , là vị công tử , là một cử nhân tin rằng sẽ thi đậu trong kỳ thi Hội sắp tới, tài hoa hơn , phụ cũng quan trong triều, là tiền đồ!"
Nghe thấy lời , trong lòng Tống Hầu gia mới dễ chịu hơn một chút, nhưng lập tức hỏi : "Có ngươi lén lút qua với từ lâu !?"
"Cha! Nữ nhi quen !" Tống Tâm Hoa diễn đạt.
"Lão gia, nô tỳ đây cử tử vẫn luôn sống ở quê, gần đây mới lên kinh thành để thi.
Sao tiểu thư thể thời gian quen chứ..." Tiểu Thiền lập tức giải thích.
Nghe , Tống Hầu gia hừ một tiếng : "Nếu như thế thì cứ chờ .
Nếu nhà chịu tới cửa cầu hôn thì ngươi gả qua đó.
Chuyện trời xui đất khiến, tìm một nam nhân cũng khó, chỉ cần trong nhà chính thê, phận cũng thì ngươi đều chấp nhận.
Muốn lựa chọn cũng ! Đây đều là mệnh của ngươi!"
Nói xong, phất tay áo rời .
Lam thị ôm lấy Tống Tâm Hoa, bật : "Sao mệnh khổ như chứ! Mỗi một bước mà đám trẻ các ngươi bước đều đang róc thịt của nương!"
Năm nay bà đúng là xui xẻo...
Lục Giai chuyện với Lục đại nhân, nhanh đó, hôn sự định .
Khi việc , Tống Anh thật sự bất ngờ và hoảng sợ sự to gan lớn mật của Tống Tâm Hoa.
Nhớ chuyện Tống Tâm Hoa ném tờ giấy nhỏ cho nàng đây, mặc dù giúp đỡ gì nhưng nàng từ đến nay luôn là khác kính nàng một thước thì nàng sẽ nhường đó một trượng, nên nhờ Cố Minh Bảo tặng một phần quà nàng.
Nếu dùng tên của nàng tặng quà thì e rằng sẽ khiến hai phu thê Tống Hầu gia vui, chừng còn giận chó đánh mèo lên Tống Tâm Hoa, dùng tên của Cố Minh Bảo sẽ tiện hơn.