Tống Hầu gia thấy những lời , mỗi một chữ đều đ.â.m thẳng trong tim.
Cũng đích tiễn nữa mà lập tức sắp xếp : "Đưa tiểu thư qua đó, cần thiên vị nàng nữa! Người ở am ni cô ăn cái gì thì nàng ăn cái đó! Từ nay về , Tống gia ! Ngoài phái trông chừng chặt
chẽ.
Nếu nàng dám chạy trốn thì đánh gãy chân nàng!" Nói xong thì giận dữ bỏ .
Trong lòng cũng lạnh một nửa.
Tuổi tác của bây giờ cũng còn nhỏ nữa.
Lúc gia gia đến tuổi Hoàng thượng phong Hầu.
Tuy chỉ là Hầu tước nhưng cũng là Hầu tước Hoàng thượng nể trọng nhất.
Đáng tiếc, hoàng đế đời tiếp theo thời trẻ còn xem như minh thần võ, đến khi già kiêng kị lão thần trong triều.
Hắn cũng tại nhớ tới những chuyện cũ .
Đều do mấy nữ nhi bất hiếu mà .
Hai nữ nhi của Tống Hầu gia, một quyết liệt, một gây chuyện như thế, thậm chí phu nhân của thế tử còn đòi hòa li.
Những chuyện quả thực ảnh hưởng cực kỳ lớn đến Tống Tâm Hoa và Tống Huyên vẫn xuất giá.
Những kết đây, bây giờ đều né xa ba thước.
Tống Tâm Hoa nhốt trong phòng cả ngày, hề bước chân khỏi cửa.
"Tiểu thư, mau nghĩ cách ! Cứ tiếp tục như thì đây? Uổng công đây còn cho Đại tiểu thư, hôm nay nào nhớ tới ? Còn Nhị tiểu thư nữa, nàng thể loại chuyện chứ!" Tiểu Thiền sốt ruột chết.
Tống Tâm Hoa nhất thời ngẩn , cây kim trong tay đ.â.m đầu ngón tay.
"Trách bọn họ thì ích gì? Chuyện bây giờ chính là tìm đường lui cho !" Tống Tâm Hoa nghiến răng.
Tứ tỷ của nàng còn đỡ, là một thứ nữ, cho dù chuyện thì tìm cũng khó, lẽ cũng sẽ cha nàng đưa lung lạc lòng .
Còn nàng ...
Bây giờ nàng dám nghĩ tới nhà cao cửa rộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-817.html.]
gả cho gia đình bình dân ư? Nàng chịu nổi.
Từ nhỏ, nàng học cách quản lý gia đình, thông thạo những chuyện khác.
Bảo nàng tính kế sinh nhai cho một gia đình nhỏ là chuyện thể nào!
Không đúng, cha nàng cũng sẽ bằng lòng để nàng như thế...
Nếu nàng là cha nàng thì sẽ tìm cho nàng mối hôn sự thế nào? Bây giờ trong nhà như một cuộn chỉ rối, tìm thể diện trong giới huân quý thì cách duy nhất chính là leo lên hoàng gia!
Nghĩ như , sắc mặt của Tống Tâm Hoa trở nên trắng bệch.
Nếu là hoàng tử thì còn đỡ, nhưng bây giờ, hoàng tử thành niên đều chính phi! Vì , nàng hoặc là trắc phi, hoặc là hoàng phi?!
"Tiểu Thiền, ngươi hỏi thăm giúp ... năm nay..." Tống Tâm Hoa một nửa thì dừng , "Không, ngươi lén theo xuất phủ.
Ta gặp Tuân Nhị ca ca một ." "Gặp gì?" Tiểu Thiền sửng sốt.
"Bây giờ còn cách kỳ thi hội ba tháng, tìm một cử tử để gả ngoài trong vòng ba tháng ." Tống Tâm Hoa .
"Cử tử!?" Tiểu Thiền hoảng sợ, "Tiểu thư, thể gả cho một cử tử chứ?"
" , cũng thể là cử tử bình thường, là gia cảnh giàu , tài học..." Tống Tâm Hoa xoa ấn đường, " gả cho cử tử thì gả cho tiến sĩ ? Tiến sĩ của những năm giành hết .
Nếu chờ thêm ba tháng nữa mới tay thì đến lúc đó còn thể đến lượt ?"
"Nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, nhờ Tuân Nhị ca ca hỏi thăm giúp một chút.
Nếu cử tử tệ, cho dù đánh cược thể diện thì cũng nhờ giúp giới thiệu gặp mặt mới .
Chẳng cũng chút cơ hội ?"
Dựa theo nguyên tắc, chắc hẳn trong cung sẽ tuyển tú nữ tháng năm sang năm.
Vẫn còn kịp.
Tiểu Thiền ngơ ngác, nhưng từ đến nay, cô nương nhà nàng luôn xa trông rộng nên nàng cũng theo.
Hai ngoài dạo phố, tiệm may sang nam trang gặp Tống Tuân.