Tống Anh ngây ngốc, vận rủi của chọc tức tới mức ấm ức.
Còn Đại Hoàng tức giận, nó đột nhiên xông lên phía , mỗi tay xách một nam một nữ lên.
"Các ngươi dám chủ nhân thương, b.óp ch.ết các ngươi!" Đại Hoàng hùng hổ, một con gà trống thật sự gào dáng vẻ của phượng hoàng già.
Hai phu thê mới nãy còn đang đánh , lúc cũng hoảng sợ, cảm thấy cổ sắp bóp gãy, hít thở khó khăn đến cực điểm.
"Thả ." Tống Anh phản ứng , nhẹ nhàng một câu, "Đưa lên quan là , quan phủ xử thế nào thì xử thế nấy."
" bọn họ suýt nữa c.h.é.m c.h.ế.t !" Đại Hoàng giận dữ.
"Ngươi cũng là suýt nữa mà.
Chưa c.h.é.m c.h.ế.t thì tội lớn, nếu ngươi gi.ết ch.ết bọn họ thì cứu ngươi?" Tống Anh vẫn còn đang ấm ức.
Chỉ là nhất thời sơ suất chứ cố ý g.i.ế.c , lẽ quan phủ cũng chỉ răn dạy một phen, đánh mấy gậy thả thôi.
Đại Hoàng thì đành tức tối ném xuống đất.
Đại Hoàng dùng ít sức, hai ngã mạnh xuống đất, thất điên bát đảo.
Tìm quan binh tuần tra tới đưa hai phu thê lên quan.
"Chẳng lẽ... do lâu dâng hương? Hay là quá nhiều chuyện ?" Tống Anh sờ mũi, chột .
nghĩ kỹ thì giày vò đám Tống gia đó cũng tính là chuyện mà? Đó là nhân quả báo ứng! Nàng hề sai!
Tống Anh thở dài, định hẹn Cố Minh Bảo lên núi bái Phật.
Điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là ngay ngày hôm , Cố Minh Bảo tìm tới nàng .
"Tống tỷ tỷ, thể ngươi sẽ tin nhưng tối qua mơ thấy thần tiên chỉ đường, đến chùa Thủy Vân ngoài thành là thể gặp lang quân trời định ở đó." Cố Minh Bảo thật sự kích động.
Tống Anh xong thì gượng một tiếng: "Không trong chùa miếu đều là hòa thượng ? Suy nghĩ của ngươi hợp lý lắm ?"
"..." Sắc mặt của Cố Minh Bảo lập tức đỏ bừng: "Vậy, cũng khách hành hương mà? Hơn nữa, ở nhà buồn chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-803.html.]
Tỷ tỷ, là ngươi đưa xem ?" Sao Tống Anh thể từ chối chứ?
Nàng còn quyên tiền dầu mè, quyên nhiều một chút, xem như tích lũy công đức.
Chùa Thủy Vân xem là một ngôi chùa lớn ở kinh thành, đương nhiên là thể so sánh với chùa của hoàng gia.
Tuy nhiên, chùa của hoàng gia trang nghiêm, cực kỳ ít khách hành hương, còn chùa Thủy Vân danh tiếng khá .
Hàng năm, nhà chùa đều phái tăng lữ xuống núi chuyện nên chùa danh vọng trong dân gian.
Sau khi tới kinh thành, Tống Anh từng ngoài dạo nên nàng hào hứng về chuyến ngoại thành .
Cố Minh Bảo xe ngựa, còn nàng điều khiển Đại Bạch, cả hai cùng chậm rãi tới đó.
Tống Anh khỏi cửa, tới một canh giờ ít động tĩnh của nàng.
Một là Tống Hầu gia, còn một khác là Tống Hoan.
Kể từ ngày chọc tức ở Trung Quốc Công phủ, khi về nhà đến nay, Tống Hoan vẫn nuốt trôi cơn giận .
Nàng khác tôn trọng, yêu thương, chiều chuộng từ nhỏ, bây giờ Tống Anh về thì tất cả đều đổi.
Bị chỉ trích.
Trước khi tham gia tiệc mừng thọ, tuy rằng chút tin đồn vớ vẩn nhưng phu quân và bà bà cũng xem như tôn trọng nàng , từng gì, chẳng qua là các trục lí bắt bẻ đôi chút mà thôi.
Tuy nhiên, khi từ tiệc mừng thọ trở về thì khác, ngay cả bà bà cũng xét nét nàng , phạt nàng quỳ ở từ đường suốt đêm.
dựa chứ?
Một nha đầu ở quê dựa mà khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi như ?!
Tống Hoan nghĩ thế nào cũng tìm nguyên nhân khiến phụ mẫu về phía Tống Anh.
Cha nàng chủ cho nàng thì nàng sẽ tự chủ cho !
"Ngươi bảo Liêu Tam gia tìm mấy , nhất định trói Tống Anh ! Ta Tống Anh... trở về nữa!" Tống Hoan lấy ít ngân phiếu đưa cho nha , tiền mới dễ việc.