Hoàng Diện tươi nịnh nọt, ba ngơ ngác . "Ngươi... còn nhớ ?" Tống Hoan hỏi thử.
Hoàng Diện khôn khéo, bà tới hầu phủ là để giúp chủ nhân đòi công bằng, thể chuyện của tất cả trong hầu phủ chứ? Bây giờ thấy ba nữ nhân , bà lập tức đang chuyện với là ai.
"Nhị , ngươi hỏi gì lạ thế? Sao thể nhớ ngươi chứ?" Hoàng Diện chà xát tay.
Tống Hoan thở phào.
Tuy rằng thể tin nổi nhưng chắc hẳn sẽ ai giả mạo.
Hơn nữa, bên còn khác ở.
Nếu là kẻ giả mạo thì bên cạnh vạch trần?
"Muội cũng ngờ Đại tỷ bây giờ..." Tống Hoan vẻ đồng cảm, "Sớm như thì đây nhất định sẽ liều c.h.ế.t cầu xin mẫu tỷ..."
"Không .
Bây giờ sống khá , trong thôn đất trồng lúa, ăn no mặc ấm." Hoàng Diện .
Tống Hoan thấy lời thì cuối cùng cảm thấy yên tâm.
Trước đây, khi Tống Anh đón về, nàng cảm thấy bầu trời như sập xuống.
Những năm Tống Anh ở đây, nàng thật sự cho rằng bản là đích trưởng nữ, khác kính trọng, khiến khác hâm mộ.
Thế nhưng, đột nhiên một ngày nàng trở thành thế , chỉ là một thứ nữ!
Niềm kiêu hãnh đó lập tức bóp nát khiến nàng rét run.
May mà cha nương yêu thương Tống Anh nên trong lòng nàng mới thoải mái hơn một chút.
Tuy nhiên, chỉ cần Tống Anh ở đây thì trong lòng nàng thể nào yên tâm .
Hơn nữa, với danh tiếng tài nữ của nàng , vốn dĩ cũng hy vọng gả hoàng gia, thậm chí nàng vẫn luôn lấy chuyện mục tiêu để phấn đấu.
Thế nhưng, cuối cùng thì... phận xứng, chỉ thể để hầu phủ thêm một thứ nữ.
Ai thể hiểu nỗi ấm ức của nàng ?
Bây giờ thấy Tống Anh việc kiếm sống ép bức thành dáng vẻ , nàng thật sự cảm thấy hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-791.html.]
Giống như oán hận nhiều năm cuối cùng thể xả , trong lòng thoải mái hơn nhiều.
"Tỷ tỷ bây giờ bên ngoài bọn thế nào ?" Giọng của Tống Hoan nhỏ nhẹ hơn , nàng còn cố ý giả vờ khổ sở, đưa tay lau hàng nước mắt hề tồn tại, :
"Tỷ tỷ luôn yêu thương bọn , nhưng bây giờ ngoài đều quan hệ giữa tỷ chúng thiết... Những lời đ.â.m thẳng tim mẫu , mẫu cũng ngã bệnh .
Đại tỷ, chẳng năm đó khi ngươi tới đây, thật lòng thật giúp ngươi, cũng từng khen ngợi ngươi mặt khác mấy ?"
Tống Hoan xong thì vẻ ấm ức, trông giống như tổn thương.
Tống Anh ở trong phòng hé mắt. Nàng xoa ấn đường, cảm thấy đau đầu. Tống Hoan...
Khen ngợi nguyên chủ, đúng , khen nguyên chủ học nhanh, thêu thùa , thậm chí cũng chút cầm kỳ thi họa...
Kết quả đương nhiên là càng khen nàng nhiều thì khác càng xem thường nàng hơn.
Sau khi nguyên chủ mất mặt thì Tống Hoan một câu: Ta cho rằng tỷ tỷ cũng ... Không ngờ...
Cứ như thế, cuối cùng đạp nguyên chủ xuống vũng bùn.
Hoàng Diện gật đầu: "Ta nhớ, nhớ hết mà.
cũng gì cả.
Ngươi xem, bọn đều nhốt trong viện..."
Tống Hoan suy nghĩ một chút : "Đại tỷ đồng ý giúp bọn giải thích một phen ?"
"Đồng ý chứ?" Hoàng Diện gật đầu.
"Vậy là ." Tống Hoan thở phào, hai khác cũng thả lỏng tinh thần, "Nếu như thế thì ngày mai sẽ cho tới đón Đại tỷ ngoài.
Ngày mai Trung Quốc Công tổ chức tiệc mừng thọ, là tiểu bối cũng theo nhà đến chúc thọ.
Đến lúc đó, sẽ đưa tỷ tỷ cùng.
Đến khi mặt các vị quý nhân, xin tỷ tỷ giải thích giúp một phen ?"
Hoàng Diện cân nhắc, cảm thấy đồng ý cũng lỗ gì. Chủ nhân thì , thì bà chạy trốn.
"Được! Ta nhất định sẽ , cứ yên tâm!" Hoàng Diện tỏ hết sức chân thành!