Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tống Hầu gia cuối cùng cũng gật đầu.
"Được, đồng ý với ngươi.
Ngày mai, sẽ cho lan tin trong thành.
Đến lúc đó... trả sự công bằng cho ngươi." Cuối cùng vẫn cúi đầu.
"Ngươi nhớ rõ cho khác rằng đây là chuyện mà cả nhà Tống Hầu gia ngươi đều thừa nhận, thậm chí... từ nay về , nếu ai mở miệng hỏi thăm thì cả nhà các ngươi cũng phản bác.
Nếu thì... sẽ tới nữa.
Cho dù ở đây thì vẫn thể dễ dàng khiến Hầu phủ trở thành dáng vẻ như bây giờ." Tống Anh tủm tỉm thêm.
Nụ rực rỡ của nàng khiến mà thấy phiền muộn và sợ hãi.
Trong lòng hận thể bóp c.h.ế.t Tống Anh, nhưng thực tế thể gì .
Sao chuyện thành như chứ?
Hắn đường đường là Diên Bình Hầu mà ngay cả một tiểu nha đầu cũng thu phục ?!
"Được, cứ theo lời ngươi .
nếu khi đồng ý mà ngươi đổi ý thì !?
Tống Anh, lão thái thái lớn tuổi ..." Tống Hầu gia vẻ khúm núm.
"Chuyện thì xem vận may của ngươi.
Nếu tâm trạng của thì nhà các ngươi trời quang, gió mát.
Nếu tâm trạng của thì mời ngươi đón chờ gió thét, mưa gào.
Làm vốn dĩ chính là mười năm xem ý ngươi, mười năm xem ý .
Trước đây, tính mạng của do các ngươi quyết định.
Bây giờ đổi cũng là theo lẽ thường mà thôi.
Nếu ngươi cảm thấy công bằng thì thể đồng ý mà." Tống Anh .
Tống Hầu gia xong thì lập tức cảm thấy trong miệng tanh tanh!
Nha đầu thật độc ác!
Tống Anh thấy sắc mặt của khó coi thì : "Mới bấy nhiêu đó mà chịu nổi ? Năm đó, khi ngươi chặt ngón chân của Tống Anh, nàng đau hả?" - -
Giọng của Tống Anh lạnh lẽo như oan hồn tới đòi mạng.
Tống Hầu gia thì lạnh toát, vội vàng lùi hai bước.
"Ngươi, ngươi nữ nhi của !?" Tống Hầu gia cả kinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-788.html.]
Chẳng trách! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đến ba năm, một thể đổi nhiều như chứ?!
"Ta vốn dĩ nữ nhi của ngươi.
Cha tên là Tống Kim Sơn, là một ." Tống Anh cong môi .
Tống Hầu gia lảo đảo bỏ chạy.
Tống Anh bóng dáng của , lạnh một tiếng.
Làm vẫn đừng nên chuyện trái với lương tâm thì hơn, nếu thì sẽ dễ chột và sợ hãi, chừng còn đái quần.
Tống Anh câu cuối cùng cực kỳ khẽ khàng, chỉ Tống Hầu gia thấy.
Lúc , cả ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Là oan hồn? Hay là yêu quái? Rốt cuộc là thứ gì!?
Gương mặt đó sai, nảy nở hơn một chút nhưng quả thực là dáng vẻ của nữ nhi ...
Thế nhưng...
Sau khi về phòng, Tống Hầu uống liên tục mấy chén nước, khó khăn lắm mới bình tĩnh .
Sau đó, chỉ thể đè nén cảm xúc kinh hoảng xuống đáy lòng vội vàng phân phó việc.
Cho khắp nơi lan truyền tin đồn.
Không từng loại chuyện bao giờ mà đây là đầu tiên hại là chính .
Hơn nữa, cũng thật đáng buồn.
Hắn chuyện thì cũng đơn giản.
Huống chi, đó còn Hoàng thượng khiển trách.
Gần như chỉ trong một ngày, khắp kinh thành lan truyền tin tức .
Năm đó, vì nhà dìm c.h.ế.t đứa trẻ mới sinh , vứt đứa trẻ cho khác như thế nào, mà đón về đó suýt nữa ép c.h.ế.t đứa trẻ đó , chuyện kể sinh động như thật.
Những khuê nữ xuất giá của nhà Diên Bình Hầu đều chạy về. Bọn họ Lam thị xử lý lời đồn ngay lập tức.
lúc , Lam thị vô cùng tiều tụy.
Còn Diên Bình Hầu thì gặp bọn họ.
Trong lời đồn còn rằng gần như tất cả các tiểu thư trong Tống phủ đều từng tổn thương Tống Anh!
Vì , khi lời đồn xuất hiện, bọn họ đương nhiên trở thành , còn dám ngẩng đầu ở phu gia.
Tống Anh hề đồng cảm với bọn họ, đây là quả báo của bọn họ ở ngay kiếp .
E rằng năm đó khi mỉa mai nguyên chủ, sỉ nhục nguyên chủ, thậm chí là nhẫn tâm tra tấn nàng , bọn họ cũng ngờ sẽ ngày hôm nay đúng ?