Lấy ví dụ .
Đối với loại bánh ú đậu đỏ mứt táo đơn giản nhất, một trăm cái bánh ú cần năm cân rưỡi gạo nếp, hai cân mứt táo, mứt táo bỏ thêm đường nên giá đắt, một cân tới 32 văn, tính chi phí là 97 văn, mà giá bán sỉ một xâu bánh ú đậu đỏ mứt táo là 150 văn, như cứ một trăm cái bánh ú sẽ thu 53 văn!
Trừ tiền công 10 văn, còn 43 văn!
Chi phí bánh ú lòng đỏ trứng cao hơn một chút, dù giá một quả trứng vịt 2 văn, trừ tiền công, bản nàng vẫn thể kiếm 57 văn!
Bánh ú thịt tưởng chừng lời nhiều nhưng thực tế lợi nhuận cao nhất, chủ yếu tốn nhiều thời gian, bởi vì hầm thịt với một ít gia vị cho đến khi chín kỹ, nhưng gia vị thứ đắt đỏ, trong thôn khắp nơi đều củi, cho dù mua cũng tốn bao nhiêu tiền.
Một trăm cái bánh ú thịt khi trừ tiền công, nàng thể kiếm ít nhất 200 văn!
Càng cần tới bánh ú đặc biệt!
Cho nên, nàng thể trả nổi tiền công chứ?
"Thẩm thẩm cứ việc yên tâm, tiền công gói bánh ú sẽ trả theo ngày. Sau mỗi tối con sẽ qua lấy bánh, bao nhiêu tính bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ tính thiếu, cũng tuyệt đối chuyện trả tiền công." Tống Anh nghiêm túc bảo đảm với Tiêu thị Tam phòng.
Tiêu thị thì vui mừng khôn xiết.
"Trả theo ngày! Trả theo ngày, lắm, đồng ý!" Tiêu thị vô cùng vui sướng.
"Ta cũng đồng ý!" "Còn nữa!"
Hai nhà khác cũng lên tiếng.
Lão thái thái Mã thị càng cần . Tuy lấy tiền công của tôn nữ kỳ lạ, nhưng khuê nữ gả ngoài như bát nước đổ , việc mà lấy tiền công càng kỳ lạ hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-78.html.]
"Nếu các bá nương và thẩm thẩm đều đồng ý thì mấy lời... con ." Tống Anh tiếp.
Tống Lão Căn là thông minh, đương nhiên hiểu rõ Tống Anh gì: "Chuyện hôm nay con tới chính là chuyện . Gói bánh ú chuyện ngày một ngày hai, nếu mười ngày, nửa tháng cũng thể tích cóp một lượng bạc. Cho nên con yêu cầu gì cứ việc , vấn đề gì."
Lão gia tử lời , mấy Đại Diêu thị đang định oai của trưởng bối lập tức rụt .
Tống Anh cảm thấy, cho dù lão gia tử ép gả là đúng, nhưng đối mặt với những chuyện quan trọng thì hề sai.
Mười mấy năm đưa nguyên chủ về thôn chính là hành động nhân nghĩa, lương thiện.
Chuyện ép gả đây cho cùng cũng vì bản ông, chủ yếu là suy nghĩ cho tôn tử khác trong nhà. Nói ông là đại gian đại ác thể dung thứ ư? Vậy thì đúng.
Tống Anh đương nhiên sẽ tính toán chi li với một già.
Huống chi, mấy nhi tử Tống gia đều lời ông, nếu lão gia tử, lão thái thái tỏ rõ thái độ, Tống gia nhất định sẽ thành thật.
Tống gia ơn với nàng đây, nàng đương nhiên thể cắt đứt quan hệ, nếu như thì khiến những thể chọc nàng.
"Yêu cầu thật cũng khó, các bá nương và thẩm thẩm đều là thành thật, phúc hậu." Tống Anh khen một câu , đó tiếp: "Lượng nhân bánh con đưa đến là hạn, đều để chuẩn cho Duyệt Phong Lâu, trong lúc , lấy về để nhà ăn. Đều là trong nhà, con đương nhiên sẽ chừa mấy cái bánh ú ngon đưa cho các trưởng bối nếm thử."
"Các ngươi gói bánh ú thì gói bánh ú, nếu ai dám lấy đồ bỏ nồi nhà thì cút khỏi Tống gia cho ! Nhà chúng chịu nổi chuyện mất mặt như !" Lão gia tử hung dữ quát một câu.
"Không , bỏ nồi nhà tốn bao nhiêu tiền chứ? Đưa cho Anh nha đầu mang bán, chúng còn thể kiếm thêm mấy văn..." Tiêu thị nhỏ giọng .
Ở đây, chỉ bà ham món lợi nhỏ nhất. Cho nên...
Bà cũng , mà gia gia đang cố ý cảnh cáo là bà .