Tống Tuân siết chặt tay, Tống Anh kế hoạch, chuyện từ xa tới đây để chịu chết.
dù thì vẫn cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn.
Nếu quyền thế thì hà tất để Tống Anh hang hổ? Tống Tuân khẽ lên tiếng, lời chỉ một .
Trước khi , chỉ dẫn theo hai thư đồng của .
Hổ Doanh Doanh, Ưng Đại Sơn và Hoàng Diện đều ở bên cạnh Tống Anh cũng giúp lòng thoải mái hơn đôi phần.
Tống Tuân , đám Lam thị càng càn rỡ hơn.
Đuổi hết tất cả thứ tử và tức phụ nhi của bọn họ ngoài, trong phòng chỉ còn phu thê hai và hai đứa con dòng chính.
Ánh mắt của Lam thị giống như mũi tên tẩm độc, sắc bén đến cực điểm.
Thế nhưng, Tống Anh hề đau buồn nguyên chủ, bởi vì trong lòng nguyên chủ, Lam thị mẫu trong lòng nàng .
Do đó, cho dù Lam thị lời ác độc nhất đời thì nguyên chủ cũng cảm thấy đau lòng chút nào.
Chấp niệm và sự dịu dàng của nguyên chủ đều ở thôn Hạnh Hoa. "Mặt ngươi khỏi ?!" Lam thị .
Bà nhớ rõ lúc trán cũng sẹo, bây giờ trắng tinh tì vết.
Tống Anh chậm rãi tháo khăn che mặt , cất : "Vết thương nhỏ mà thôi, dùng chút thuốc là khỏi, làn da còn hơn lúc .
chắc hẳn là phu nhân hiểu , dù thì càng ngày càng già , bây giờ cũng là tổ mẫu của , đất chôn tới cổ ."
"Ngươi thật láo xược! Ngươi chuyện với mẫu ngươi như !" Hầu gia giận dữ.
Tống Anh một tiếng: "Da mặt của hai vị thật dày."
"Trước đây thế nào nhỉ? Lời vẫn còn văng vẳng bên tai đấy.
Ta nhớ rõ lúc phu nhân vô cùng kiên định với rằng, từ nay về tự xưng là cô nương của hầu phủ nữa, xem như bao giờ sinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-760.html.]
Bây giờ chỉ mới mấy năm trôi qua mà quên hết ? Quả nhiên là lớn tuổi nên đầu óc cũng còn minh mẫn nữa đúng ?" Tống Anh châm chọc.
Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành thấy những gì Tống Anh thì cảm thấy đầu óc như nổ tung.
Lá gan của Tống Anh quá lớn.
"Nương... Người hà tất tức giận chứ... Bây giờ nàng chỉ là một tộc tỷ, , sắp còn là tộc tỷ nữa .
Người cần để ý đến nàng." Tống Tâm Hoa thấp thỏm .
"Ngươi thì cái gì! Bây giờ nàng xuất hiện ở kinh thành, nếu Tiết gia và những nhà quan hệ với nhà thì đến lúc đó ?!" Lam thị cả giận.
"Người tương tự, vật vật tương đồng.
Đã qua lâu như , còn ai nhớ rõ diện mạo của Đại tỷ tỷ nữa chứ? Huống hồ khí chất của tộc tỷ và Đại tỷ tỷ giống , chỉ cần tộc tỷ nhất quyết thừa nhận thì khác sẽ thể nào hắt nước bẩn lên chúng .
Hơn nữa..." Tống Tâm Hoa dừng một chút, vội vàng tiếp: "Tộc tỷ và nhà chúng vốn cùng tổ tiên, huyết thống vẫn xa, con cái của hai nhà cực kỳ giống cũng gì bất ngờ..."
Tống Tâm Hoa nghĩ, hẳn là cách sẽ hơn đúng ? Tốt hơn... tay gi.ết ch.ết Tống Anh.
Đương nhiên, nếu cha nàng thể gi.ết ch.ết thì lẽ nàng sẽ bội phục mấy phần, nhưng sự thật là...
Tống Anh còn là tiểu cô nương quê mùa ngốc nghếch như đây nữa, bây giờ nàng trở thành thâm sâu thể thấu.
Mấy ngày nàng ở thôn Hạnh Hoa, chỉ khắp thôn khen ngợi Tống Anh, nàng giỏi giang, nàng hiểu chuyện,khiêm tốn, nàng... là cô nương nhất đời .
Loại nào thể đến mức như thế?
Chuyện thu mua lòng thế , e rằng ngay cả cha nàng cũng như nhỉ?
Chuyện khác thường ắt điều kỳ lạ.
Lần Tống Anh đến đây là để đòi nợ, cho dù cuối cùng đòi thì nhà bọn họ chắc chắn cũng chiếm chỗ !
Tống Tâm Hoa cũng vì bản giác ngộ như , chẳng qua là loại trực giác vô cùng mãnh liệt!