Tống Tuân thấy lời Lam thị thì trong lòng càng lạnh lẽo hơn.
Hôm nay ở đây mà như , năm đó lúc mặt thì chịu nổi những chuyện ?
Ánh mắt của Lam thị đầy chán ghét, mỗi một câu bà đều xem như thứ dơ bẩn nhất đời , hận thể lập tức giẫm đạp đất!
"Hôm nay xem vãn bối mở mang tầm mắt , phu nhân hầu phủ là ngang ngược, vô lý như thế, chẳng khác gì một phụ nhân đanh đá." Tống Tuân nở nụ châm chọc: "Hầu phu nhân chớ quên, hai bọn là
nhà các ngươi, mà Tống Tuân cũng một kẻ bạch *, giam giữ bọn ... Không Hầu phu nhân thể gánh nổi nguy hiểm ?"
* Bạch : công danh
Nếu truyền ngoài, hầu phủ tôn trọng sách thì chắc chắn hầu phủ thể chịu nổi hậu quả của chuyện .
Lam thị tức giận đến tột cùng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như thiêu cháy.
Bà ngoài nhưng trong , : "Ngươi và nhà cùng tông cùng tộc, bây giờ hiếm khi từ thành Dung tới đây, hầu phủ bọn nên tiếp đãi mới ! Kể từ hôm nay, hai các ngươi cứ ở trong phủ của , chi phí ăn uống đều do hầu phủ chi trả!"
"Việc nhọc lo lắng, và dinh thự ở bên ngoài .
Hôm qua vãn bối gặp mấy cử tử cùng khoa ở lâu, hẹn ngày mai sẽ đến nhà tụ hội.
Phải , nhân tiện cũng hôm nay sẽ đến hầu phủ thăm cùng tộc." Tống Tuân tiếp.
Nghe thấy lời , Lam thị nheo mắt.
Đồ gian xảo!
Lúc , những thứ tử và tức phụ nhi của bọn họ đều ngoan ngoãn, ai dám mở miệng chuyện.
Bọn họ cũng hiểu rõ rằng nếu chuyện hôm nay truyền ngoài thì hầu phủ sẽ ảnh hưởng đến nhường nào!
Đại cô nương thương tâm sự qua đời của lão Vương gia, đau buồn quá độ theo lão Vương gia chết...
A, nếu ngoài thấy cảnh tượng thì danh tiếng mà cô nương hầu phủ tích lũy từ đến giờ e rằng sẽ còn nữa, thậm chí còn phạm tội khi quân!
Năm đó, Hoàng thượng còn truy phong Tống Anh thành vương phi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-758.html.]
Ngay cả Hoàng thượng cũng Tống Anh chết, nhưng cuối cùng một sống sờ sờ xuất hiện, Hầu gia sẽ trách phạt ?
Nếu Hầu gia trách phạt, tất nhiên bộ quý tộc trong thành sẽ bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó, ai giữ thể diện!
bọn họ thật sự thể hiểu nổi mà Tống Anh vẫn còn sống?
Hơn nữa, bây giờ nàng còn dám tìm tới cửa!
"Hầu gia về!" Ngay lúc Lam thị đang điên tiết thì bên ngoài hô lên.
Lông mày của Lam thị giãn , một nữa lên, hai chân mềm nhũn.
Tống Hầu gia bước nhanh trong, thấy các nhi tử và tức phụ nhi thì : "Đều ở đây hết ?"
Nói xong, thấy sắc mặt của đều hết sức kỳ lạ thì nhíu mày, ánh mắt đặt Tống Tuân: "Ngươi chính là Tuân ca nhi? Nghe ngươi tìm chuyện quan trọng.
Chuyện gì? Nói ."
"Hầu gia..." Lam thị chuẩn mở miệng.
Lúc , Tống Tuân cướp lời của bà , : "Lần đến là phụng mệnh của a gia , thông báo với Hầu gia một tiếng, chi ở thôn Hạnh Hoa bọn ... tự lập tông tộc, tách khỏi dòng chính."
"..." Hầu gia uống một ngụm , "Ngươi mới gì? Tách tộc ?"
" ." Tống Tuân ngẩng đầu ưỡn ngực, "A gia , thôn Hạnh Hoa bọn nhiều của tộc Tống thị nhưng những đó bất cứ quan hệ gì với hầu phủ, tiện ghi cùng một chỗ.
Bây giờ bên chỗ tộc trưởng, bên chỗ bọn cũng tộc trưởng thì thích hợp lắm.
Nếu như thế thì nên bỏ một ... Bây giờ, trúng cử. Dựa theo nguyên tắc, nếu trong con cháu đời tài đức thì thể tách , lập tông tộc khác."
Nếu nguyên tắc thì chẳng tông tộc bầu trời đều vô ?
"Bây giờ ngươi mới chỉ là một cử tử mà thôi." Tống Hầu gia ghét bỏ một tiếng, " nếu là ý của tổ phụ ngươi thì bớt thời gian thông báo với tộc trưởng một tiếng, tách chi các ngươi là ."