Đội ngũ chính là đội ngũ khí thế nhất mà Tống Anh gặp đường , bộ đội ngũ ít nhất một trăm , từ bà tử, đầu bếp nữ đến nha , gia đinh đều đủ.
Chiếc xe ngựa trông càng rực rỡ và khí thế hơn, toát lên vẻ thanh nhã, chắc hẳn dành cho nữ tử.
Lần Tống Anh ngoài dẫn theo mấy , hơn nữa, tuy Tống Tuân là nam tử nhưng thật sự mảnh mai nên nàng chuẩn một chiếc xe ngựa.
Theo ý Tống Tuân, nàng là nữ tử thì nên xe ngựa, như sẽ thể diện hơn một chút.
dù thì Tống Anh cũng quan tâm đến tâm trạng của Đại Bạch.
Đại Bạch là một con lừa, bản lĩnh gì, ngoại trừ đá thì bình thường đều vật cưỡi.
Nếu bây giờ ngay cả việc cũng thì chắc chắn nó sẽ đau lòng.
Vì , Tống Anh trang trí xe lừa hơn đôi chút.
Mới thì cũng thấy gì khác xe ngựa bình thường, nhưng Đại Bạch lùn hơn ngựa, kỹ một chút vẫn thể phân biệt .
Thời đại , xe lừa và xe bò đều chỉ dành cho nghèo.
Mặc dù con lừa của Tống Anh trắng thì cũng ngoại lệ.
Lúc , trời sập tối, hai đoàn xe dừng cùng một chỗ, sự đối lập càng rõ ràng hơn.
Sau khi dừng , Tống Anh rừng dạo như thường lệ, nếu vận may thì thể gặp vài dã thú hợp ý.
Ban đầu, Tống Tuân còn khá lo lắng cho sự an của nàng, nhưng nhiều , hơn nữa còn tận mắt thấy Hổ Doanh Doanh chỉ dùng một quyền đánh ngã một con sói thì cuối cùng còn gì nữa.
Tống Anh cũng xa mà chỉ dạo ở khu vực gần đó. Xung quanh nhiều thở của dã thú.
Tìm kiếm trong chốc lát, Tống Anh theo thở tìm đến một chỗ, thấy một con rắn trắng to như bắp tay.
Không hai lời, lập tức bắt con rắn lên xem.
Rắn trắng vốn định thè lưỡi khè nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tống Anh thì lập tức trở ngoan ngoãn, rắn mềm mại dài thượt mặt đất, trông đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-749.html.]
"Rắn..." Cách đó xa mấy ánh mắt chằm chằm Tống Anh.
Tống Anh đầu , cong môi nở nụ khách khí bình tĩnh kéo con rắn .
Vốn dĩ nàng phô trương như thế, định thả con rắn trong gian, nhưng khác thấy thì thể chuyện ngay mặt , chỉ đành đợi đến lúc về mới tay.
Có thể tìm một vật trang trí to như cũng tệ.
Nhà nàng cũng ít rắn xanh, rắn hoa nhưng chẳng mấy con lớp da trắng tinh tì vết thế , thậm chí dù thì bọn chúng cũng linh trí.
Sau khi trở về chỗ xe lừa, Tống Anh giả vờ như tìm gì, bắt đầu nấu thịt khô.
Mùi thịt bốc lên thì thấy một cô nương chậm rãi đến.
Cô nương chân dính đất, sắc mặt cũng lắm nhưng dung mạo vô cùng xinh .
Nàng cầm khăn trong tay, dáng vẻ liễu yếu đào tơ khiến thấy mà thương tiếc.
Trước đây, Tống Anh suy nghĩ , nhưng từ khi bên cạnh ngày càng nhiều yêu quái xinh hơn, nàng cảm thấy dung mạo thể sánh bằng vũ khí.
Cô nương thấy Tống Tuân thì hành lễ, đó sang Tống Anh bằng ánh mắt rối rắm.
"Cô nương việc gì ?" Tống Anh cũng chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Nàng sợ bản lớn tiếng quá sẽ hù c.h.ế.t tới gây phiền phức cho nàng.
Cô nương cũng do dự nhưng cuối cùng vẫn : "Lúc nãy... Lúc nãy cô nương bắt một con rắn trắng..." " , quả thực chuyện ." Tống Anh gật đầu.
"Vậy, thể... bán con rắn trắng đó cho ?" Cô nương hỏi.
Tống Anh cau mày: "Ngươi ăn canh rắn ?"
Vừa thấy câu , sắc mặt của đối phương lập tức đổi, nàng liên tục xua tay: "Không , thật sự ...
Chẳng qua là rắn trắng linh tính nên mua về phóng sinh thôi... Trời cao đức hiếu sinh, ăn canh rắn lắm ."
Tống Anh gật đầu, là lương thiện.