Lúc , những khác đều hối hận.
Sớm hào xá khổ như , bất kể thế nào, bọn họ cũng giữ đồ mà Tống gia đưa, đến lúc trường thi mới lấy dùng!
"Tống bài thế nào? Có tự tin ?" Lục Giai hỏi.
Tống Tuân : "Chờ đến khi thông báo dán lên, sẽ chuẩn khởi hành đến kinh thành."
Nghe thấy lời , đám Lục Giai nhao nhao hoảng hốt: "Tống nghĩ kỹ !? Mặc dù ngươi trúng cử,nhưng kỳ thi Hội năm chỉ còn cách nửa năm mà thôi.
Ngươi chắc chắn chỉ ôn luyện trong vòng nửa năm thể thi đậu ?"
"Không thử thì ? Hơn nữa cũng nên ngoài mở rộng tầm mắt." Tống Tuân .
Nếu là đây, tất nhiên sẽ tự tin như thế.
bây giờ, mỗi khi sách, đều thể cảm nhận bộ não của dường như nhạy bén hơn nhiều.
Khi còn bé, cũng thiên phú trong việc học hành.
Sau đó trì hoãn năm năm, ban đầu, lúc cầm sách lên một nữa cũng phần gian nan.
vì mà cảm giác gian nan càng ngày càng ít , tới bây giờ thì cảm thấy như từng nghỉ học.
Hắn luôn cảm thấy chuyện liên quan tới món canh mà Tống Anh đưa cho hàng tháng để bồi bổ.
Chẳng qua mấy lời hỏi quá rõ ràng.
Hơn nữa, hôm của hầu phủ chạy đến thôn Hạnh Hoa để tế tổ.
Hắn thể chờ thêm ba năm nữa, nhất định dùng cơ hội để bò lên !
Hắn cũng bản chỉ là một sách bình thường, cho dù thi đậu cũng thể gì hầu phủ.
Thế nhưng...
Chỉ khi hiểu rõ kẻ địch mới gì !
Dáng vẻ tràn đầy tự tin lúc của Tống Tuân vẫn toát vẻ điềm đạm, khiêm tốn, càng khiến cảm thấy quyết tâm hơn.
"Ta cùng suy nghĩ với Tống .
Cho dù đậu thì ba năm sẽ thi , dù cũng xem trường thi trông như thế nào, năng lực của bản ." Lục Giai cũng .
Nghe thấy lời , Ngu Thanh cũng : "Các ngươi thì cũng !"
vẫn điềm tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-745.html.]
Dù thì bây giờ vẫn kết quả của kỳ thi Hương mà nghĩ tới kỳ thi Hội thì vẻ sớm quá.
Thi cũng thi xong , nhanh kết quả.
Đầu tháng chín, thành Dung náo nhiệt một hồi, đếm bao nhiêu tập trung ngay bên chỗ dán danh sách những thi đậu, ngửa cổ tìm kiếm tên đó.
Tống lão gia tử nhận mấy chữ, tuy nhiều lắm nhưng vẫn thể nhận tên của tôn tử nhà , cũng xem náo nhiệt một phen.
Ông nghĩ tôn tử nhà trì hoãn năm năm, bản lĩnh lớn nên bắt đầu tìm từ lên , tới lui vẫn tìm thấy.
Cảm xúc trong lòng trầm xuống hơn phân nửa.
"Giải Nguyên* là Lục Giai! Lục công tử quả nhiên là nhân trung long phượng**! Nghe từ nhỏ thông minh, chẳng qua giờ hứng thú với con đường quan.
Không ngờ bây giờ chỉ nhẹ nhàng thi thử một đỗ đầu!"
*Giải Nguyên: Người đầu kì thi Hương
**Nhân trung long phượng: ý chỉ kiệt xuất, tài giỏi giữa những bình thường.
"Vậy Á Nguyên* là ai? Sao tên lạ thế?"
*Á Nguyên: Người thứ hai kì thi Hương "Tống Tuân?"
Tai của Tống Lão Căn vẫn còn thính, đến tên của tôn tử thì vội vàng ngửa cổ lên, thấy ngơ ngác.
Vị trí thứ hai!
Vậy mà tôn tử ngoan của ông thứ hai?! Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh thật !
Lão gia tử ngần tuổi, lúc hưng phấn đến mức bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng, gần như chạm đất.
May mà đó Tống Anh phái theo trông chừng, tránh để ông lão kích động ngất xỉu.
"Tôn tử của thứ hai!" Giọng của ông lão khàn , "Tuân ca nhi? Đầu óc của ngươi lớn lên thế nào ? Năm năm học mà vẫn thể thi kết quả lợi hại như .
Nếu học hành liên tục, chẳng vị trí thứ nhất sẽ là của ngươi !?"
Vừa như xong, sắc mặt của ông lão đột nhiên tái nhợt.
Đều do ông , lúc khác bậy, tôn tử nhà chậm trễ nhiều năm như !
"A gia, chuyện cũng là may mắn thôi.
Nhờ thường xuyên đưa thuốc bổ cho bồi bổ cơ thể nên mới thể thuận lợi học hành như thế.
Nếu , chỉ dựa tư chất đây của thì cho dù nghỉ học, e là cũng khó mà thi đậu trong thời gian ngắn như ." Tống Tuân ăn ngay thật.