Tống Lão Căn thật sự vô cùng khiếp sợ.
Ông chỉ là một quê mùa, bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày thể thấy nhưng dã thú dũng mãnh như thế.
"Nhị Nha, bây giờ ngươi tiền như , nếu ca ca ngươi thi đậu cử tử, thể trở thành cử nhân đại lão gia thì ? Thương nhân sợ nhất chính là gặp tham quan.
Nếu ngươi chỗ dựa thì tiền kiếm đều là của khác." Tống Lão Căn u sầu đến mức sắp rụng tóc.
Trước đó, ông chỉ tưởng là một khu vườn nhỏ nên hề để bụng.
bây giờ, thấy nơi thì vô cùng hoảng sợ.
Nhiều đất như , nếu dùng để trồng lương thực thì sẽ thu hoạch bao nhiêu?
Tống Anh lão gia tử chọc : "A gia, yên tâm .
Ta nuôi nhiều đả thủ, nếu dám cướp bạc của thì sẽ bảo đả thủ lén c.ắ.t c.ổ bọn họ..."
"Vậy thì , g.i.ế.c chính là phạm pháp..." Tống Lão Căn hoảng sợ.
Tống Anh khanh khách ngừng.
Tống Lão Căn thấy nàng thì là nàng đùa, thế là hầm hừ trừng mắt nàng: "Không ngươi trông chừng mấy đứa nhỏ học hành ? Trước đây, của thư viện tìm mấy , Lâm ca nhi trời sinh qua thì quên , là đứa thể học giỏi, chúng bất kể thế nào cũng bồi dưỡng kỹ càng, chỉ là bây giờ nó vẫn còn nhỏ..."
"Cũng chỉ thể bảo Nhị ca ngươi cố gắng một chút thôi.
Chờ đến khi Lâm ca nhi thể tham gia thi cử thì chắc chắn thể quan lớn, đến lúc đó, ngươi cần lo lắng nữa." Tống Lão Căn tưởng tượng đến viễn cảnh thì vô cùng mãn nguyện.
Phần mộ tổ tiên của nhà ông quả thực bốc khói xanh!
Tuy rằng là ngoại sanh nhưng quan hệ gần gũi nên sợ huyết thống sâu.
Tống Anh đương nhiên gật đầu theo lời lão gia tử .
Mấy cụ già cũng chỉ nguyện vọng nho nhỏ như thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-743.html.]
Thế nhưng, Tống Anh thấy khí sắc của Tống Lão Căn bây giờ thật sự lên nhiều, gương mặt già trông còn trẻ ít.
Gạo trồng ở thôn trang của nàng quả nhiên là phí công ăn, ít nhiều cũng chút tác dụng.
Cứ tiếp tục thế thì sống thêm hai, ba mươi năm nữa thành vấn đề.
Đầu tháng tám, cuối cùng Tống Tuân cũng bước trường thi.
Cả nhà Tống gia thắp hương bái Phật, lúc đều đồng lòng.
Thi Hương gồm ba vòng, mỗi vòng thi ba ngày, mỗi vòng còn trong trường thi một ngày nên khi thi xong hẳn là cuối tháng tám.
Trong những ngày , thành giống như rơi một bãi mìn, tĩnh lặng đến mức khiến sợ hãi.
Vốn dĩ Tống Anh hề cảm thấy căng thẳng, nhưng của Tống gia ảnh hưởng nên cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Tốt nhất vẫn là Tống Tuân thi đậu ngay từ , nếu thì còn trải qua tình huống như thêm mấy nữa.
Trong thời gian , Vạn Linh Viên quạnh quẽ hơn đôi phần, nhưng Tống Anh vẫn kiếm ít.
Nàng tính toán sơ qua, mỗi ngày nàng kiếm ít nhất 2000 lượng!
Cũng chi phí vận hành nhưng chủ yếu tiêu tốn yêu quái.
Mà thức ăn hàng ngày của các yêu quái đều là những thứ gieo trồng trong gian của nàng nên khi trừ những chi phí đó, nàng chỉ cần trả một ít tiền công mà thôi.
Tiền công của các yêu quái... thật sự quá nhiều.
Hơn nữa, chúng nó để bụng tiền , thậm chí đại đa yêu quái khi nhận tiền đều mua đồ để hiếu kính nàng.
Điều cũng dẫn tới việc chi phí vận hành của nàng còn chiếm đến ba phần doanh thu.
Bây giờ khai trương một tháng rưỡi, túi tiền của nàng cũng nhiều hơn mấy vạn lượng bạc, những thứ đầu tư đây gần như kiếm .
Tống Anh cân nhắc, chờ Tống Tuân thi xong, bất kể kết quả thế nào thì nhiều tiền như , nàng cũng thể đến kinh thành mở thêm mấy cửa hàng, kiếm một khoản lớn.
Đương nhiên, Tống Hầu gia nhớ nhung nàng như thế thì nàng cũng nên " tròn chữ hiếu".