Tiểu chuột tinh thường dáng dấp khá là xinh xắn lả lướt, âm thanh khi chuyện cũng nhẹ nhàng êm tai khiến mấy công tử xong đều cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Vì , bọn họ quyết định ngay lập tức. Sau đó dẫn xem.
"Viện tử thật sự tệ, đó còn một đài ngắm cảnh nữa ? mà hổ ? Sao thấy con hổ nào cả?" Ngu Thanh hưng phấn .
Tuy viện tử quá lớn, nhưng đặc sắc.
Bốn phía là sương phòng, ở giữa là một tiểu lâu dùng để vui chơi tụ tập, tầng một cây cối bao quanh, tầng hai rộng rãi, tầm che khuất, từ cao xuống thể thấy cảnh vật bên ngoài hữu tình.
"Hồi bẩm công tử, hổ... dù cũng con , thấy nó cũng xem duyên phận, lúc đang nắng gắt, lẽ nó cảm thấy nóng nên trốn chỗ nào đó râm mát , các ngươi cứ chờ một lát.
Nếu gì phân phó thì ngài thể thổi cái còi , đó sẽ đến." Nói xong, lui xuống.
Cái còi đó dùng để thổi cho chim bầu trời .
Lúc đang là buổi trưa, mấy vị công tử gì kiên nhẫn mà chờ hổ xuất hiện, khi xác nhận chỗ ở xong, bọn họ lập tức bắt đầu dạo khắp nơi.
Những loài động vật như khỉ, hươu con, hổ, sóc và hồ ly thể thấy ngay khi cổng, nhưng sư tử, ngựa sọc trắng và thậm chí cả voi thì trả thêm phí, giá cũng quá đắt.
Ngoài , trong viện còn chuẩn nhiều đồ ăn, chuyên dùng để cho động vật ăn.
Tất nhiên, nào cũng thể chấp nhận cái giá cho ăn, chỉ đơn giản là cho động vật ăn thôi mà cũng tốn ít nhất một lượng bạc.
"Đây là ngựa sọc trắng !? Quả nhiên… giống như trong sách , bề ngoài tao nhã, hoa văn đặc biệt, ở thành Dung của chúng loài vật , chủ nhân của Vạn Linh Viên đúng là lợi hại thật, mà thể mua thứ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-734.html.]
"Chúng nên... thử cưỡi voi một ?" Ngu Thanh nuốt nước bọt.
Bọn họ thể cưỡi con voi !
Mặc dù một cưỡi tốn mất mười lượng bạc, nhưng mà….
Con voi vô cùng to lớn và dũng mãnh, chỉ cần cưỡi một thôi cũng đủ để vui sướng cả đời !
Những khác cũng thử, nhưng giá cả quá đắt, bọn họ cũng để Ngu Thanh trả hết tiền, cho nên vẫn chọn cách một bên , trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Đi dạo cả buổi chiều mới một nửa vườn bách thú, còn kịp thấy mấy con vượn, sư tử, chim công thậm chí là hạc trắng nước, càng đến những cảnh sắc khác trong viện.
Tuy nhiên, cả ngày hôm đó, đều cảm thấy đáng giá! Vạn Linh Viên nhất định là độc nhất thiên hạ, chủ nhân phía đúng thực là thần thông quảng đại, thể đem về nhiều loại động vật kỳ lạ như !
"Các ngươi cảm thấy đồ ăn ở đây cũng cực kỳ ngon ? Rõ ràng chỉ là những món ăn bình thường, nhưng hiểu , cứ cảm thấy hương vị vô cùng ngon miệng, lưu luyến mãi quên!" Lúc , Ngu Thanh chỉ ở lì tại Vạn Linh Viên, rời .
"Mấy món ăn ..." Lục Giai liếc Tống Tuân, : "Trước đây từng khách ở chỗ Tống , đồ ăn ở đó cũng hương vị tương tự những món ."
"Ta cứ cảm thấy cắn xuống một miếng, mệt mỏi đều tan biến, ngon hơn nhiều so với những món chúng từng ăn ở tửu lầu!"
Ví dụ như món rau xào đơn giản , hề hăng chút nào, còn ngọt thơm!
Còn cả món ngỗng hầm nữa, thịt khô mà mềm tan!
Đương nhiên Tống Tuân Vạn Linh Viên là của Tống Anh, nên hôm nay khi Ngu Thanh mời đến, cũng từ chối, nhưng thể ngờ , chỉ trong thời gian ngắn ngủi như , Tống Anh biến Vạn Linh Viên trở thành một nơi như thế !
"Các vị công tử, mấy món điểm tâm là do chủ nhân của chúng đưa tới, cảm tạ các vị chiếu cố Nhị công tử nhà chúng trong thời gian qua." Chẳng bao lâu mang đến vài hộp điểm tâm.