Nghe , trong lòng Ngu Thanh thoải mái hơn nhiều.
Hắn thiếu tiền, nếu chỗ quá rẻ thì chắc chắn sẽ thú vị.
Ngu Thanh vui vẻ trả tiền.
Giá vé cửa do Tống Anh quy định vẻ rẻ, nhưng thực tế sinh lợi nhuận lớn.
Thời buổi , những sẵn lòng ngoài chơi đùa hầu hết đều là con cái nhà giàu, đa sẽ dẫn theo gã sai vặt hoặc nha , thậm chí còn dẫn theo cả gia đình, cộng với nô bộc cũng mười mấy hai mươi .
Nếu định giá quá cao thì còn ai dẫn cả nô bộc theo nữa?
Bây giờ thì khác, giá vé cửa chỉ ở mức trung bình, nhưng khi thì nô bộc cũng ăn uống nghỉ ngơi, càng nhiều thì càng thuê viện tử rộng rãi, cho dù tặng kèm lương thực thì chỉ với tiền thuê viện tử là đủ thu vốn lương thực .
"Tống Tuân, ngươi nên ngoài dạo nhiều hơn.
Chính vì chúng sắp thi nên càng cần ngoài ngắm cảnh, chúng thể dựa cảnh thế để phát huy tài năng, chẳng hơn nhiều so với việc trong thư viện mà chẳng gì ?" Ngu Thanh Tống Tuấn vẻ trầm lặng, nhịn .
"Ngu , giờ Tống luôn tiết kiệm, chỗ tốn ít tiền, đến cũng là điều bình thường." Một khác .
Lời để chế giễu Tống Tuấn, mà chỉ là sự thật mà thôi.
Thực gia cảnh của Tống Tuân cũng quá kém cỏi,nhà ở nông thôn, dường như quan hệ thích với chưởng quầy của Tiên Sắc Phường.
Hơn nữa, còn thuê một căn nhà lớn gần thư viện, giá thuê ở nơi đó đắt.
Sở dĩ Tống Tuân tiết kiệm, chủ yếu vì thực sự keo kiệt, ví dụ như giấy luyện chữ hàng ngày, luôn dùng loại rẻ nhất, chỉ , một tờ giấy còn dùng dùng , nhất định kín giấy mới thôi.
Dù là tú tài nghèo khổ thật sự thì cũng tính toán chi li đến .
"Các ngươi đừng chê nữa." Lục Giai , bỗng nhiên ánh mắt dừng , "Đó là gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-733.html.]
Trước mắt lóe lên, bỗng thấy một bóng dáng màu bạc nhảy từ một cành cây sang cành cây khác.
Mọi vội vàng theo, thấy hai con khỉ nhỏ xinh đang chơi đùa cây.
"Đây là loài khỉ gì ? Màu sắc thật, còn sạch sẽ thế ." Hai mắt Ngu Thanh sáng rỡ, cảm thấy thích thú.
Động vật mà, phần lớn đều bẩn thỉu, nhưng hai con khỉ cây thì khác, đầu đội vòng hoa, tay cầm quả chuối rừng, còn xinh hơn cả tiểu cô nương!
Con khỉ nhảy qua nhảy , chẳng mấy chốc biến mất. Mọi hất vọng.
May là, hoa cỏ xung quanh cũng ...
Khách nhân theo chỉ dẫn để tìm viện tử thuê , đến thì tất nhiên ở chỗ nhất.
"Khách nhân xem động vật là thực vật? Viện tử bên chủ yếu trồng đủ loại hoa cỏ, bên thì gần khu vực sinh sống của dã thú, phong cảnh hai bên cũng giống ." Tiểu chuột tinh híp mắt .
Hoa thì ai mà chẳng thấy ? Đến cũng đến , đương nhiên là xem động vật!
"Chọn cái , đây là thể thấy hổ, đúng ? Vậy chọn nó." Ngu Thanh tỏ vẻ can đảm, .
"Ngu , lỡ như con hổ đột nhiên phát điên thì ?" Người phía nhịn hỏi.
Sắc mặt Ngu Thanh cũng đổi, đó cô nương đối diện.
Tiểu cô nương nhếch miệng : "Tuyệt đối chuyện đó , hơn nữa, để khách nhân yên tâm, viện tử và chỗ ở của dã thú cách một con sông nhỏ, chỉ cần các ngươi tự bơi qua thì sẽ xuất hiện mặt của con hổ .
Ngoài , trong viện tử còn thuần dưỡng thú chuyên nghiệp, tuyệt đối để khách nhân xảy chuyện may."
Hổ ca ca nhà bọn họ ăn thịt .