Vương quản sự nổi, cũng xong, cả như sụp đổ.
điều tệ hại hơn vẫn còn ở phía .
Thuộc hạ của Hoắc Vương gia cái gì, thật sự là rời bọn họ nửa bước, lúc thì dẫn của bọn họ dạo vườn , lúc thì dẫn đến xưởng sản xuất sản vật rừng núi, vài ngày thì đến Vạn Linh Trai, một cửa hàng nhỏ bé
bán cái gì, cái gì đáng để dạo chơi ?! Hoắc Tứ Tượng đặt nhiều xà phòng.
Lúc , đích dẫn đến lấy hàng.
"Thứ rẻ lắm, hiện nay ở thành Dung, gần như nhà nào cũng , đặt cho ngươi một vạn bánh xà phòng, nếu nhà bọn họ xưởng xà phòng lớn thì giờ cũng kịp nhiều hàng như !" Hoắc Tứ Tượng đống xà phòng, "Chất hết lên xe! Chưởng quỹ, nếu còn nhiều hàng thì cứ bán hết cho họ, chúng thiếu tiền."
"…" Vương quản sự còn giữ nụ mặt.
Hắn thiếu tiền!
Thứ bán lẻ là hai mươi văn một bánh, Hoắc Tứ Tượng đàm phán giá sỉ là mười tám văn, cứ cảm thấy thiệt, mua lượng lớn như , mười lăm mười sáu văn mới hợp lý chứ?
cũng dám hỏi.
May là thứ khá rẻ, một vạn bánh xà phòng cũng chỉ tốn mất một trăm tám mươi lượng.
vấn đề là, thứ chiếm nhiều chỗ.
Chở nhiều xà phòng thế , còn để gì khác nữa?! Lúc , Vận Linh nhận ý định của Hoắc Tứ Tượng, mặt dày : "Tới chỗ bọn đặt xà phòng, hiện nay nhiều đều đặt từ hai vạn bánh trở lên, nếu nể mặt Hoắc đại nhân,
một vạn... chúng cũng bán ."
Mí mắt Vương quản sự giật giật: "Một vạn cũng bán!?" Chưởng quỹ dám chắc mua nhiều xà phòng thế , thể bán hết ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-728.html.]
"Vương quản sự , chưởng quỹ dối , thấy ngươi là đầu tiên mua, sợ ngươi yên tâm nên mới đặt ít hơn." Thật Hoắc Tứ Tượng cũng nhiều về việc kinh doanh xà phòng, phát hiện mua ít quá thì lập tức đổi giọng.
"Vạn Linh Trai bọn ăn với bách tính bình dân, các thương đội lui tới đều tương đối bình thường, ăn nhỏ, chủ yếu dựa lượng bán nhiều, xung quanh khu vực thành Dung các thương đội cố định đến lấy hàng hàng tháng, mỗi lấy năm
vạn bánh, trừ mấy bán hàng rong mỗi chỉ lấy vài trăm bánh." Vận Linh điềm tĩnh .
Những lời giả.
Những thương đội lớn như đám mặt, lợi nhuận cao, rủi ro cũng lớn.
Thương đội buôn bán xà phòng thì khác, lấy hàng từ chỗ bọn họ, kiếm chút tiền công chạy vặt, nhiều lắm, nhưng với dân chúng bình thường thì hài lòng .
Chủ nhân cho rằng những thương đội kiếm nhiều tiền, nên bọn họ chạy xa để lấy hàng, chỉ bán cho mấy thành lân cận, nên mới nghĩ đến chuyện khi yêu quái nhiều lên sẽ mở cửa hàng ở khắp nơi, như sẽ kiếm nhiều hơn. "Kinh thành xa nơi …" Vương quản sự nhức đầu.
Nếu gần thì chở đống hàng thành vấn đề.
xa như thế, lúc về mất thời gian , hơn nữa còn tốn cả sức sức của, chiếm nhiều chỗ xe, thể mua thêm những thứ khác thì ?!
"Cũng đúng, các ngươi đông , chở hàng đến kinh thành thì xa thật…" Hoắc Tứ Tượng thở dài.
Mắt Vương quản sự sáng lên.
" mà… mua cũng mua , cũng nên để ở kinh thành thấy bách tình bình dân bên dùng gì hằng ngày! Một vạn bánh cũng nhiều, đối với Vương quản sự mà thì chỉ là việc nhỏ như hạt mè, thành vấn đề chứ?" Hoắc
Tứ Tượng .
"Không… thành vấn đề…" Vương quản sự hỏi, rốt cuộc đắc tội gì với Hoắc đại nhân.