*Rận nhiều ngứa: về sự chịu đựng hoặc chấp nhận một tình huống khó khăn mà còn phản ứng mạnh mẽ nữa vì quá quen thuộc với những vấn đề đó.
Hắn cố gắng chống áp lực , đó đỏ mặt : "Còn hung dữ nữa là mổ ngài đấy!"
Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.
"Người …"
Hắn mở miệng gọi, Hoàng Phi Phượng chạy ngoài, đó hóa thành một con gà trống lớn, bay vút lên cao trong nháy mắt biến mất.
"…" Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên cứng đờ, tựa như núi băng.
"Đại nhân, ... là phượng hoàng ?"
"Ngươi mù ? Đó là gà trống! Giữa ban ngày ban mặt lấy phượng hoàng? Nói gì buồn thế!" Một khác gượng, đó sắc mặt đổi: "Gà trống?! Đại nhân , con gà trống đó… bay ?"
Hoắc Triệu Uyên cũng , tại một con gà trống nhỏ bé thể bay lượn như chim lớn.
"Vị khách nãy ?" Hộ vệ hỏi. Hoắc Triệu Uyên trả lời.
Cảm thấy đầu óc như nổ tung.
Tình hình hiện tại vượt quá phạm vi năng lực của .
Theo lý mà … lúc , nên báo cáo tình hình khả nghi trong thành cho triều đình, nhưng nghĩ đến Tống Anh, đầu ong ong, còn báo cáo cái gì nữa.
Hoàng Phi Phượng đáp xuống nơi ở của Tống Anh trong vườn bách thú, thở hổn hển.
Hắn chột Tống Anh: "Chủ nhân, sai một chuyện, Hoắc đại nhân… ngài cũng là yêu quái !"
"Biết thì thôi, rận nhiều ngứa." Tống Anh thèm ngẩng đầu lên.
Bây giờ yêu quái còn là chuyện hiếm lạ, chắc là Hoắc Triệu Uyên thể chịu đựng .
Còn về việc… phái đến thanh trừng …
Đây cũng là điều đáng lo ngại, nhưng hiện nay, gian của nàng cũng nhỏ, nếu Hoắc Triệu Uyên thực sự chuyện , nàng thể đưa yêu quái trong gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-724.html.]
Tất nhiên, khi nàng chật vật lẩn trốn, nàng cũng sẽ đủ năng lực khiến cho nơi trở nên rối loạn.
Dù g.i.ế.c , nhưng luôn cách cho triều đình hoảng sợ.
Nàng nhiều yêu quái, đương nhiên cũng thêm tự tin, dám nghĩ những ý tưởng táo bạo.
Hoắc Triệu Uyên còn chọn cách phái báo cáo cho triều đình, ở kinh thành bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Khi hai tỷ Tống Tâm Hoa về đến kinh thành, bên phía kinh thành tin đồn rằng Đại tiểu thư của Hầu phủ vẫn chết.
Hầu phủ dĩ nhiên là thế thốt phủ nhận, nhưng thể chịu nổi việc nhà Tiết quốc công luôn nhạo về chuyện , cho nào Tống Hầu gia trở về, mặt mũi cũng đen sì.
Trong cơn tức giận, Tống Hầu gia tuyên bố: Nếu nhi nữ nhà vẫn c.h.ế.t thì cứ việc tìm đến đối chất!
Vẻ mặt của Tống Hầu gia kiên định giảm bớt hoài nghi của nhiều .
Tiết quốc công bình tĩnh.
Lúc , bao nhiêu gia đình trong kinh thành đang chờ xem kịch .
Theo lý mà , nhi nữ c.h.ế.t là chuyện , nhưng khi Tống đại tiểu thư qua đời, Tống gia rùm beng chuyện lên.
Cả kinh thành đều , Tống đại tiểu thư là giữ gìn tiết tháo, thậm chí còn truyền đến tai hoàng đế.
Nếu là giả c.h.ế.t thì đó chính là tội khi quân.
Khó khăn lắm mới đợi hai tỷ Tống Tâm Hoa trở về, nhưng thấy Hoàng Sa trở về báo cáo.
"Hoàng Sa ?" Mặt mày Tống Hầu gia u ám.
Hai tỷ run rẩy trong lòng, Tống Tâm Hoa cố gắng nặn một nụ tươi: "Cha! Người còn nữa ! Hoàng Sa đúng là vô dụng, chúng cùng đến thôn Hạnh Hoa, ai ngờ trong thôn hổ! Hoàng Sa hổ tha , t.h.i t.h.ể còn!"
"Nói bậy! Ta rõ bản lĩnh của Hoàng Sa, thể hổ bắt ?" Tống Hầu gia tức giận.
"Thật mà, tất cả đều thấy, Hoàng Sa may mắn, chúng ai cũng bình an, chỉ hổ ăn mất."
Tống Tâm Hoa tỏ vẻ ấm ức, .