THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 716

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:05:58
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Anh ngơ ngác mảnh vỡ trong tay, khuôn mặt đen như than của Hoắc Triệu Uyên, khổ một tiếng: "Ngài cũng thấy đấy... Ta thật sự bóp vỡ nó..."

"Phải, ." Hoắc Triệu Uyên nghiến răng.

Tất nhiên do nàng bóp nát món đồ chơi , bởi vì nó cứng đến mức gì sánh , cho dù dùng búa lớn đập cũng xi nhê chút nào.

mà...

Tự nhiên vỡ nát.

"Ánh mắt của ngài giống như tin lắm?" Tống Anh vô tội đặt mảnh vỡ lòng bàn tay Hoắc Triệu Uyên, "Đây là hành vi của mù giả vờ đ.â.m đấy, ngài ? Bây giờ lý do để nghi ngờ ngài cố tình đưa cho một thứ hỏng,

tống tiền !"

" , nãy ngài còn nghi ngờ là yêu quái..." Tống Anh lảm nhảm.

"Ngươi vốn dĩ là yêu quái." Hoắc Triệu Uyên cau mày.

"Ta !" Tống Anh nhảy dựng lên, "Ta yêu quái , chính còn ? Ta cha nương mà!"

"Ta , ai thể giả mạo huyết thống của Hầu phủ." Hoắc Triệu Uyên .

"Ngài ?" Tống Anh sửng sốt, "Được , nếu ngài Hầu gia là cha ruột của thì càng hiểu việc của , chắc chắn là do viên đá vấn đề!"

Viên đá , từ đời tổ tiên của bao nhiêu chạm , nhưng một ai thể vỡ nó.

Tống Anh... rốt cuộc là yêu quái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-716.html.]

Lúc , Tống Anh cảm thấy thật oan ức!

Sao nàng ngứa tay chạm viên đá ? Giờ thì xong , Hoắc Triệu Uyên còn viên đá quý giá lắm, là bảo vật gia truyền, còn thể phân biệt yêu tà, như nàng bồi thường bao nhiêu bạc đây? Và... cách nào để cho , nàng thực sự chỉ là một bình thường đây? "Ngươi cần lo lắng, sẽ giam ngươi ." Hoắc Triệu Uyên cũng đang suy nghĩ cách xử lý nàng, nhưng nghĩ nghĩ cũng nghĩ đến chuyện thiêu c.h.ế.t nàng.

Để ích kỷ một , chỉ thôi.

"Không … ngài đúng là lý lẽ, ngài cũng lý do gì để giam giữ ? Ta là con mà, ngài tin ?" Tống Anh gãi đầu một cái.

Hoắc Triệu Uyên thấy dáng vẻ lo lắng và tuyệt vọng của nàng, trong lòng cũng nỡ.

"Ngươi cần giải thích với ." Hoắc Triệu Uyên thở dài," mà... Tống Anh , thể bảo vệ ngươi một thời gian, nhưng thể bảo vệ ngươi cả đời, nếu ngươi phát hiện như con hồ ly tinh , khi đó ngươi sẽ ? Người đời dung thứ cho những kẻ dị thường như ngươi, ngươi từ đến thì vẫn nên trở về đó !"

Lần đầu tiên Tống Anh trải qua cảm giác thể thành lời.

"Ta… , nó, chính là con , thể chứ?!" Tống Anh giận dữ.

"Đây chỉ là một viên đá vỡ, ngài tin lời của một sống sờ sờ như tin một viên đá ư?!" Tống Anh càng thêm tức giận, "Trước đây, ngài còn thiết với , bây giờ viên đá xảy chuyện, ngài đuổi ? Vậy , cho dù thì ngài cũng trả hồ ly tinh cho !"

Nàng cũng lý lẽ nữa!

"Ngươi và nó cùng tộc ?" Hoắc Triệu Uyên suy nghĩ một chút, "Thảo nào, ngươi càng ngày càng hơn."

"..." Tống Anh mím môi, dù khen nhưng nàng vẫn vui.

"Ta sẽ phái điều tra, nếu chứng minh con hồ ly tinh thực sự từng hại , thể giao nó cho ngươi, tuy nhiên... khi mang nó , ngươi để nó xuất hiện mặt khác, còn ngươi... cũng ở ẩn." Hoắc Triệu Uyên .

"Ta đồng ý!" Tại nàng ẩn cư chứ? Nàng ăn thịt , là uống máu?

"Nếu ngươi vẫn còn lưu luyến những thứ cõi đời , thì... khi ngươi ở ẩn, thỉnh thoảng sẽ đến thăm ngươi, mang cho ngươi vài thứ , ngươi thấy ?" Hoắc Triệu Uyên .

Loading...