THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 715

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:05:55
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Anh chút bối rối, cố gắng nở một nụ , tiến gần.

"Hôm nay Hoắc đại nhân ngoài chứng thực ? Thế nào ?" Tống Anh hỏi với vẻ mặt đầy gợi đòn.

Nói xong, ánh mắt nàng lướt qua Hoắc Tứ Tượng, thấy mắt đỏ ửng như sắp , cộng thêm bầu khí chút bi thương xung quanh, Tống Anh lập tức hiểu .

Đợi những khác lui xuống, Tống Anh ngượng ngùng : "Những việc thế gian chỉ kéo dài vài chục năm thôi, đáng để tính toán.

Hiện giờ, tuy rằng cuộc sống của ngài gặp chút khó khăn, nhưng khi ngài qua đời, thứ sẽ khác…"

"Ngươi theo đến đây." Hoắc Triệu Uyên liếc mắt Tống Anh.

Nói xong, Hoắc Triệu Uyên về phía nhà kho. Tống Anh lập tức theo.

Đến nhà kho, Hoắc Triệu Uyên tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm một viên đá phủ đầy bụi ở trong góc.

Viên đá màu đen, vẻ bình thường, hơn nữa khi kỹ, dường như ánh sáng lóe lên giống như một tinh thể màu đen, chỉ là tròn trịa.

"Năm đó Hoắc gia tịch thu gia sản, tất cả tài sản đều nộp về quốc khố.

Sau khi lật bản án Hoắc gia, một phần trong đó trả cho .

Những năm qua, cũng dám giữ nhiều tiền bạc, những thứ chút giá trị đều mang cầm cố để tu sửa cầu đường." Giọng của Hoắc Triệu Uyên trầm thấp, cầm viên đá màu đen trong tay, tiếp tục : "Vật cho là bảo vật gia truyền của Hoắc gia, chạm từ thanh ngân thương của tổ phụ , nên từng bán ."

"Ồ." Tống Anh gật đầu.

Vậy thì ...

"Khi tìm nó, những bộ hạ cũ bên cạnh tổ phụ từng , thứ thể phân biệt yêu tà, nếu là tấm lòng lương thiện cầm nó, đó thể phù hộ." Hoắc Triệu Uyên .

Nói là tấm lòng lương thiện thể sử dụng, nhưng bây giờ cảm thấy, lẽ bọn họ đang đến những công đức nhỉ?

Năm xưa, khi thấy viên đá màu đen , hề chạm mà chỉ cất giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-715.html.]

Hắn cảm thấy, chỉ cần trong lòng thiên địa thì cần tin những lời dối trá .

hiện tại, một chuyện bắt buộc tin.

Tống Anh nghiêm túc gật đầu: "Vậy thì đây là một thứ , ngài nên giữ gìn thật cẩn thận."

"…" Hoắc Triệu Uyên thấy nàng bình tĩnh như , trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, "Tống Anh, rốt cuộc ngươi là thứ gì?" "???" Tống Anh ngơ ngác, "Vậy là… ngài nghi ngờ cũng là yêu quái nên thử xem ?"

Hoắc Triệu Uyên nhíu mày, suy nghĩ một hồi thu viên đá .

"Mà thôi, chỉ cần ngươi gây hại cho khác thì quan tâm ngươi là thứ gì." Hoắc Triệu Uyên .

Nếu nàng là hoa tiên đầu thai, thì... cứ coi là ! "Đừng mà, ngài để thử ." Nàng cũng rốt cuộc là thứ gì!

Gần đây tu luyện cả ngày, khi ở trong gian, nàng thể bay, nhưng khi ngoài thì khả năng hạn chế nhiều, chỉ thể chạy nhanh hơn và nhảy cao hơn một chút.

Tống Anh xong thì vươn tay giành lấy viên đá.

Nàng nhanh như một cơn gió khiến Hoắc Triệu Uyên cũng phản ứng kịp.

Chỉ trong chớp mắt, viên đá trong tay Tống Anh. Một tia sáng màu vàng lóe lên biến mất.

Tống Anh ngẩn , còn Hoắc Triệu Uyên thì cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ng.ực.

"Ta... thật sự yêu quái mà? Sao nó phát sáng? Vừa ... phát sáng một chút, ?" Tống Anh mất bình tĩnh.

Chẳng lẽ trong nàng còn ẩn chứa một con quái vật ? Hay là vì gian?

nó chỉ lóe lên trong giây lát, bây giờ Tống Anh đang cầm viên đá trong tay, nó phản ứng gì, chỉ là Tống Anh mơ hồ cảm thấy viên đá nóng lên.

"Rắc" một tiếng, viên đá màu đen vốn đang nguyên vẹn bỗng dưng vỡ vụn.

Tống Anh vội vàng giữ , nhưng chỉ còn một ít mảnh vỡ.

Loading...