Tống Anh kéo phủ một cách giải thích nổi, xuống xe lừa một đống chạy tới, giúp nàng cầm lễ vật, nàng chuẩn khăn lau tay và nước điểm tâm.
Ngay đó, Hoắc Triệu Uyên cứ liên tục nàng chằm chằm. Tống Anh càng thêm ngượng ngùng.
Đừng mà... nhiệt tình như thì ai mà chịu nổi?
"À... đây là quà của , ngài xem thích ?" Tống Anh khó khăn .
Hoắc Triệu Uyên gật đầu, đó tự tay mở quà.
"Đây là nấm chân to đúng ? Ta nhớ Lâm ca nhi thích ăn thứ , còn giỏi tìm loại nấm ." Giọng của Hoắc Triệu Uyên trầm ấm, "Ta cũng thích ăn, ngày mai bảo nhà bếp nấu lên." Ngay đó, mở hai hộp gỗ lớn hơn một chút xem, bên trong linh chi và nhân sâm.
"Đây là..." Hoắc Triệu Uyên ngẩn , "Sức khỏe của ngươi , thực sự cần ăn mấy thứ để bồi bổ thể, nhưng... bán lấy tiền?"
Hoắc Triệu Uyên mơ hồ cảm thấy một tia dự cảm lành.
Nhiều nấm chân to thế , còn nhân sâm và linh chi, dường như những lễ vật là tâm ý…
Giống kiểu mấy viên quan hối lộ lúc .
Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên lạnh vài phần, mở cái hộp nhỏ nhất.
Nghĩ rằng cái hộp nhỏ, lẽ đồ vật bên trong sẽ bình thường hơn một chút, nhưng ngờ mở , thấy một viên... ngọc trai màu tím?!
Viên ngọc trai to bằng quả nhãn… "..." Hoắc Triệu Uyên chút ngơ ngác.
Vậy nên, hiện giờ Tống Anh đang gì?
Hoắc Triệu Uyên đặt đồ vật lên mặt bàn bên cạnh, im lặng một lúc : "Có ngươi dùng mấy thứ để mua thịt ?"
"Không ..." Tống Anh lập tức lắc đầu.
"Vậy... chẳng lẽ đến đây để ly hôn?" Giọng Hoắc Triệu Uyên trầm hơn vài phần.
Nghe nàng nuôi ít tiểu sinh tuấn tú...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-708.html.]
Mặc dù cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng tin rằng Tống Anh là loại nữ nhân thích nuôi tình phu, nên cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đó , nhưng bây giờ thì...
Nàng cầm theo những thứ quý giá thế đến đây?!
"Ly hôn? Ngài đồng ý ?" Tống Anh sửng sốt, nhưng ngay đó, thấy gương mặt giận dữ của Hoắc Triệu Uyên, nàng lập tức đổi giọng, "Cái đó... ngài cam tâm tình nguyện thì cũng vui mà.
Ha ha, ha ha..."
"Ngươi đến để ly hôn? Vậy mấy món quà dùng để gì? Tống Anh, viên ngọc trai cực kỳ hiếm khó tìm, ngay cả trong bảo khố của hoàng thượng cũng chắc thứ đặc biệt như thế..." Hoắc Triệu Uyên cau mày .
"Ta xong thì ngài đừng giận ?" Tống Anh thở dài một tiếng, "Ta ngài một món đồ nên đến xem thử, nếu ngài bán thì cứ giá, bao nhiêu cũng mua!"
Hoắc Triệu Uyên thì cảm thấy khó hiểu.
Hắn món đồ khi nào?
Huống hồ, nếu bây giờ thực sự món đồ , chẳng đều sẽ đưa đến chỗ nàng ?
Đương nhiên, mấy món vàng bạc châu báu gì đó, gửi nàng cũng nhận, nàng nhiều, mỗi chỉ gửi một trăm tám mươi lượng bạc, vài con thú nhỏ và các loại hạt giống kỳ lạ.
Thú nhỏ?
Sắc mặt Hoắc Triệu Uyên đổi: "Ngươi bắt một con hồ ly tinh?"
" ." Tống Anh gật đầu.
"Ngươi nó?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
"." Tống Anh gật đầu.
"Nghe ngươi đang xây dựng một thôn trang ở ngoài thành, vẻ nuôi một ít mãnh thú trong đó để tham quan, chẳng lẽ... ngươi đưa con hồ ly tinh về đó?" Hoắc Triệu Uyên .
Nghe , Tống Anh gật đầu liên tục: " !" "Không !" Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng từ chối.