Tống Anh vỗ vỗ vai Hổ Doanh Doanh, đó ung dung lên xe lừa, đến Hoắc phủ.
Lúc , thực sắc trời tối, thêm chút nữa thì trời sẽ tối đen , nhưng hồ ly tinh quan trọng, nhỡ xử tử ngay trong đêm thì ? Vì để đề phòng bất trắc, nàng vẫn nên sớm một chút thì hơn.
Hoắc phủ bên phía huyện Lễ khá quen thuộc với Tống Anh, nhưng ở thành Dung , hạ nhân của Hoắc phủ căn bản quen Tống Anh.
Lúc , thấy nàng là một dân thường xe lừa ăn vạ chịu , ai nấy đều như hung thần ác sát.
"Ta đến đây để dâng bảo vật cho đại nhân nhà ngươi, phiền các tiểu ca truyền lời, phu quân của tên là Hoắc Nhung, các ngươi báo lên một tiếng là ." Tống Anh cong miệng .
"Nơi chỗ cho ngươi thể xông ! Nếu dâng bảo vật thì chỗ khác ! Đại nhân nhà thích mấy thứ !" Nếu bọn họ thấy đối phương là nữ nhân,những hộ vệ bên ngoài tay đánh . "..." Tống Anh .
Những hộ vệ đề phòng Tống Anh, bởi vì cô nương dáng dấp thật sự xinh .
Nhìn vẻ tươi , nhưng toát một loại khí chất tao nhã lạnh lùng xa cách, chắc chắn là mà vị quan viên nào đó chuẩn dùng để hối lộ đại nhân nhà bọn họ! Đáng tiếc, tìm nhầm , đại nhân thanh cao như , thể một tiểu cô nương mê hoặc chứ?!
Vừa nghĩ , bọn họ chợt thấy nữ nhân ở đối diện hừ một tiếng.
Sau đó gân cổ lên hét: "Hoắc Nhung!"
Âm thanh dứt, đám hộ vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy lỗ tai suýt nữa thì điếc.
Sau khi Tống Anh hét xong, nàng lập tức rụt đầu tỏ vẻ vô tội, còn các hộ vệ thì trừng mắt rút đao chĩa về phía nàng.
Tại cô nương công phu sư tử gầm lợi hại như ?! Chẳng lẽ đến để ám sát đại nhân!?
Trong sân luyện võ, Hoắc Nhung đang cầm thương luyện tập, bỗng nhiên thấy gọi thì ngẩn một chút.
Âm thanh thoáng qua biến mất tựa như ảo giác, cau mày, liếc mắt Hoắc Tứ Tượng, thấy Hoắc Tứ Tượng cũng ngẩn thì thuận miệng hỏi: "Ngươi thấy âm thanh gì ?"
"Đại nhân cũng thấy ?" Hoắc Tứ Tượng kinh ngạc, "Hình như thấy gọi... tên Hoắc Nhung..."
Hoắc Triệu Uyên thì lập tức cầm thương cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-707.html.]
Trên đời , dám nghênh ngang gọi tên Hoắc Nhung chỉ ... Tống Anh.
Hắn còn kịp đưa mười nữ nhân tới nơi, chắc là nàng đến để cảm tạ nhỉ?
Hoắc Tứ Tượng chỉ cảm thấy đại nhân nhà giống như một xa lạ, thoáng chốc biến mất như một cơn gió.
Tống Anh giả vờ run lẩy bẩy, xe lừa chờ đợi.
"Cô nương, nếu ngươi thì chúng thật sự động thủ !" Hộ vệ .
Đại nhân thích bọn họ bắt nạt bá tánh, bằng thì lúc gì còn chỗ cho cô nương chuyện?
"Dừng tay!" Hoắc Triệu Uyên xuất hiện thấy bảy tám hộ vệ ở cổng đang cầm đao chĩa Tống Anh, lòng chấn động,lập tức bước ngoài: "Đây là phu nhân, phép ngăn cản!"
"..." Tống Anh.
"..." Đám hộ vệ.
"Vừa là ngươi gọi ?" Hoắc Triệu Uyên lập tức tới, dắt Đại Bạch trong phủ.
"..." Tống Anh gượng một tiếng.
Mặc dù nàng định chuyện ở ngoài cổng, nhưng Hoắc Triệu Uyên coi nàng là ngoài như cũng khiến nàng ngại ngùng.
"Ta tìm ngài chút việc... ừm... đưa vài thứ qua cho ngài." Tống Anh vỗ hộp quà bên cạnh, chột .
Nói xong, Hoắc Triệu Uyên nhướng mày, trông vẻ rạng rỡ hơn nhiều: "Ngươi đến là ."
Còn mang quà cáp gì?
nàng mang quà đến thì cũng vui.
Trước đây, từng động lòng với cô nương nào, Tống Anh từ chối nên tặng đồ hữu dụng , nhưng ngoài cách đó , thật sự gì khác.
Bây giờ xem , tặng những món đồ đó cũng uổng công, giống như lời thuộc hạ , trái tim của cô nương bằng băng, đốt nhiều củi sưởi ấm sẽ tan chảy thôi!