Tống Đường Hành xong chỉ cảm thấy hoang đường: "Ở kinh thành, nàng là c.h.ế.t , thể trở về ?" "Người c.h.ế.t thì thể trở về ? Lẽ nào ngươi quên, hiện giờ nàng là con cháu của một chi ở thôn Hạnh Hoa, của hầu phủ chúng ? Ta chỉ xem như là… kết một thiện duyên thôi!" Tống Tâm Hoa con châu chấu trong tay một chút.
Nàng đối nghịch với Tống Anh.
Trước , nàng từng nhắm Tống Anh, nhưng lúc đó nàng vẫn còn ngây thơ, bây giờ thì nàng , nàng và Tống Anh là hai phe đối lập.
Hơn nữa, chi của Tống Lão Căn quả thực vài đứa trẻ . Lúc ở núi, nàng thử thăm dò, chuyện học hành của bọn chúng tệ, nào cũng đủ chăm chỉ.
Nếu tiếp tục bồi dưỡng bọn chúng, tương lai nhất định sẽ vài tiền đồ.
Tuy Hầu phủ của nàng cao quý, nhưng phụ của nàng từng , đời tước vị nào vĩnh viễn đổi!
Có lẽ một ngày nào đó, con cháu của Tống Lão Căn cũng khả năng sẽ leo lên vị trí cao.
Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, tương lai còn dài, nhất thiết vì thành kiến của phụ mẫu mà đắc tội với một nên đắc tội.
Còn về Tống Đường Hành... Cũng giống như .
Đây là của nàng , bây giờ nhắc nhở một tiếng, nếu Đại ca gặp chuyện gì bất trắc thì thừa kế sẽ là , lúc đó cũng sẽ chút tình nghĩa để nhớ tới chăng?
Tống Đường Hành vẻ nhụt chí.
"Nàng g.i.ế.c nàng , tỷ thể kết thiện duyên, còn thì thể." Tống Đường Hành .
"Ta thấy tỷ tỷ là rộng lượng, chỉ cần chúng chủ động đến gây rắc rối, nàng cũng lý do gì để tính toán với chúng ." Tống Tâm Hoa .
Tống Đường Hành yếu ớt thở dài.
Trên đường trở về, hai chậm.
Dù cũng hiếm khi ngoài, bọn họ cũng trở về quá sớm.
chính vì như , bảy tám ngày , những đó biến mất ở thôn Hạnh Hoa, lúc đuổi kịp đoàn của Tống Tâm Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-701.html.]
Hai họ đếm , ngoài Hoàng Sa thì còn thiếu ai khác.
Chỉ là những qua vô cùng chật vật, y phục đều rách rưới, còn vương mùi bùn đất cỏ dại trong rừng.
"Rốt cuộc các ngươi ?" Tống Đường Hành thật sự sốc, còn tưởng rằng những c.h.ế.t hết !
"Bẩm Tứ công tử, ngày đó tuân lệnh Hoàng hộ vệ thăm dò Hoắc gia, ai ngờ lừa đá cho ngất xỉu, khi tỉnh thì ở trong rừng, trong rừng cũng nào khác, cứ mãi tìm đường nhưng thể tìm thấy…"
"Ta cũng , đang chuẩn động thủ với Tống Anh… ai ngờ cảm thấy đau nhói ngất xỉu…"
"Ta cũng ở trong rừng…"
"……"
Hỏi mới , tất cả , những ngày qua đều sống lay lắt ở trong núi sâu?!
Chưa đến việc Tống Đường Hành sốc, ngay cả Tống Tâm Hoa cũng ngạc nhiên mở to mắt, thật sự thể tin nổi.
"Vậy các ngươi trở về cùng một lúc?" Tống Tâm Hoa vội vàng hỏi.
"Chuyện …" Mọi xung quanh một chút, "Bọn cũng , chỉ là cứ tới lui ngất xỉu, khi tỉnh , mấy bọn ở cổng thôn, đó thôn dân bụng cho bọn ít đồ ăn, bảo bọn rằng trở về, vì bọn đuổi theo ngay lập tức…"
"…" Tống Tâm Hoa cảm thấy mắt đang giật giật.
Còn Tống Đường Hành thì sắc mặt càng thêm đặc sắc.
Chưa đến việc nọ thế nào để lén lút đưa những trong núi, chỉ riêng việc đưa tất cả ngoài cũng chuyện dễ dàng mà!?
Đó chính là núi sâu! Mỗi còn ở vị trí khác , tìm ?!
Trừ khi của Tống Anh rõ thứ trong núi như lòng bàn tay, hiểu rõ từng nhánh cây, ngọn cỏ!
chuyện thể xảy ?
Tống Đường Hành hỏi những hộ vệ mới trở về rằng liệu bọn họ xuất hiện ảo giác .
Thực bọn họ ở trong núi sâu, mà chỉ giam giữ ở một… thôn trang? Có bọn họ cảm nhận sai ?!