THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 700

Cập nhật lúc: 2025-07-29 01:20:49
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tâm Hoa thật sự cảm thấy Tống Đường Hành vẫn còn quá nhỏ, từng trải sự đời nên quá ngu ngốc!

Nếu phụ thật sự để hai tỷ bọn họ tay thì thể trực tiếp phân phó? Mà bảo Hoàng Sa ?! Chẳng lẽ con ruột còn đáng tin bằng hộ vệ!?

Nói tóm , phụ chỉ để bọn họ tới tế bái tổ tiên màu mà thôi!

Nàng và Tống Đường Hành đại diện cho thể diện của hầu phủ,tuyệt đối thể thêm bất cứ chuyện gì khác ở thôn Hạnh Hoa !

Hộ vệ hiểu chuyện thì c.h.é.m c.h.ế.t hoặc bán đều ,nhưng bọn họ là con cháu của hầu phủ, nếu chuyện trái luân thường đạo lý, g.i.ế.c hại tộc thì sẽ liên lụy đến bộ hầu phủ!

Ấn đường của Tống Đường Hành run lên.

"Ngũ tỷ, rõ ràng tỷ cũng ghét nàng..." Tống Đường Hành buông tay.

"Ai với ngươi rằng ghét nàng?" Tống Tâm Hoa hỏi ngược , dừng một chút tiếp, "Được , Hoàng Sa cũng thấy , cũng ý nghĩa gì.

Chúng cần trở về, bây giờ khởi hành ngay, thể ở đây thêm, dù chỉ là một ngày."

Lúc tới đây, nàng phát hiện ánh mắt của nhiều trong thôn nàng đều vô cùng đề phòng và ghét bỏ.

Có ngốc mới tiếp tục ở .

nhớ tới cảnh tượng ở núi hôm qua, trái tim của Tống Tâm Hoa rung động.

Cuộc sống hiện giờ của Tống Anh vô cùng , những thứ nàng từng ở hầu phủ, ở đây đều hết, thật sự .

Chẳng trách Đại tỷ thà tự hại cũng về Hầu phủ.

Giờ phút , Tống Đường Hành buồn bực đáp một tiếng.

Đội hộ vệ của hầu phủ thiếu mất một nửa, các hộ vệ đều ủ rũ, trông đáng thương.

Tống gia hiểu lễ nghĩa, của hầu phủ ngàn dặm xa xôi chạy tới, dù thì cũng tặng một ít quà đáp lễ mang về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-700.html.]

Thôn Hạnh Hoa bọn họ ít đặc sản, Tống Lão Căn còn đặc biệt chuẩn một xe ngựa, thực sự khiến tìm sai nào.

Lúc tới, của hầu phủ đón thôn, nhưng lúc quạnh quẽ hơn nhiều.

"Ngũ tỷ, khi trở về, phụ nhất định sẽ tức giận đúng ? Hoàng Sa theo phụ từ năm mười mấy tuổi, bây giờ còn nữa... Hơn nữa, chính miệng Đại tỷ thừa nhận nọ do nàng giết..." Lúc khởi hành, Tống Đường Hành nhất quyết chung một xe ngựa với Tống Tâm Hoa.

Tống Tâm Hoa vuốt ve con châu chấu bện bằng cỏ trong tay, châm chọc : "Vậy nên ngươi với phụ rằng nàng g.i.ế.c Hoàng Sa?"

" cũng một lời giải thích chứ..." Tống Đường Hành do dự.

"Ta khuyên ngươi đừng như ." Tống Tâm Hoa thở hắt , "Cho dù với phụ chuyện thì phụ vẫn phái tới đây đối phó với nàng, chúng cũng đắc tội Tống Anh. Chuyện bất cứ lợi ích gì đối với chúng ."

"Trên núi nhiều mãnh hổ, bản Hoàng Sa ngu ngốc, ngoài mang theo đầu óc nên hổ bắt , đều thấy." Tống Tâm Hoa .

Tống Đường Hành giật . "Hổ? Ta... thấy mà?"

Tống Tâm Hoa cạn lời Tống Đường Hành: "Bản ngươi hỏi bên ngoài xem rốt cuộc Hoàng Sa biến mất như thế nào! Ta dám đảm bảo một ai là do Tống Anh g.iết ch.ết!"

Tống Đường Hành hiểu rõ chuyện .

Nói trắng là chỉ một chính tai thấy Tống Anh thừa nhận g.i.ế.c , những khác đều chỉ Hoàng Sa đột nhiên biến mất, vẻ giống với mấy hộ vệ bình thường biến mất.

Những hộ vệ đó tuyệt đối sẽ cho rằng Tống Anh bản lĩnh đến mức .

Hơn nữa, theo lời các hộ vệ , hai ngày bọn họ quả thực cũng thấy một con hổ lớn...

"Ngũ tỷ, tỷ về phía nàng ." Tống Đường Hành nàng , "Vì ?"

"Ban đầu cho rằng Đại tỷ vẫn vô năng, yếu đuối giống như đây.

Thế nhưng, bây giờ dự cảm rằng nàng sẽ dễ dàng c.h.ế.t , thậm chí còn thể quang minh chính đại về."

Loading...