Tống Đường Hành nở nụ châm chọc.
Năm đó, thấy Tống Anh mẫu ghét bỏ như , tuy trong lòng cảm thấy nàng đáng thương nhưng cũng cảm thấy, hóa trong con cái của phụ mẫu, chỉ mỗi khác đề phòng!
Vì , thường xuyên xem tình hình của Tống Anh.
Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của nàng, cảm thấy đồng bệnh tương liên, nhưng cảm thấy bản sống hơn Tống Anh!
"Thật sự quá tham lam." Tống Anh thở hắt , "Trước đây, dù thì cũng từng sống ở hầu phủ, trong lòng vẫn rõ ngươi sống như thế nào."
Tống Đường Hành mấp máy môi.
"Ngươi là công tử của hầu phủ, tuy thế tử nhưng trong tất cả các thiếu gia của hầu phủ, ngoại trừ Tống Đường Bỉnh, ngươi sống sung sướng nhất.
Mẫu ngươi, Lam thị, thương xót ngươi từ nhỏ ốm yếu bệnh tật nên vô cùng để ý đến sinh hoạt hàng ngày của ngươi.
Bình thường ngươi ăn ít hơn một chén tổ yến, ăn nhiều hơn một miếng bánh ngọt, hạ nhân cũng sẽ trách phạt vì chuyện .
Tống Hầu gia hỏi việc vặt trong nhà, nhưng cũng vô cùng chú trọng việc học của đích tử là ngươi, mỗi tháng đều dành riêng mấy ngày để dạy dỗ ngươi.
Ta gì sai ?"
"Nếu ngươi ho khan một tiếng, hạ nhân bên cạnh sẽ căng thẳng thêm vài phần.
Nếu ngươi che n.g.ự.c kêu khó chịu, bên sẽ phạt gậy.
Cuộc sống của ngươi như thì còn gì mà đủ? Chẳng qua là vì Đại ca ngươi sống hơn ngươi mà thôi." Tống Anh .
Lời nàng , một chữ nào đúng.
Dù thì Tống Đường Hành cũng là đích tử, thể thật sự giày vò hàng ngày, yêu thương chứ?
Miễn là vượt quá nguyên tắc, hầu phủ nuông chiều Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành đến tột cùng!
Hắn cảm thấy đủ, rốt cuộc vẫn do đố kỵ với vị thế tử bên mà thôi.
Hắn đố kỵ vì nọ sẽ thừa kế tước vị, còn chỉ nhận một chút tài sản của hầu phủ mà thôi.
Lòng đủ như rắn nuốt voi. Cằm Tống Đường Hành run run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-699.html.]
Hắn hề ho khan, ánh mắt chột , sắc mặt hoảng loạn lúng túng.
"Tộc tỷ sai.
Đệ , ngươi quả thực quá tham lam ." Tống Anh xong thấy Tống Tâm Hoa xông , "Tộc tỷ, và về .
Lần quen đường, bên cũng hầu hạ, quả thực cần ngươi đưa tiễn."
Tống Anh gãi đầu.
Ừm, tới đúng lúc.
Chẳng lẽ Tống Tâm Hoa thông minh phát hiện Hoàng Sa nàng g.iết ch.ết nên sợ nàng tay tàn nhẫn, một khi nổi giận với Tống Đường Hành sẽ lập tức bóp c.h.ế.t ?
Tuy Tống Đường Hành cam lòng nhưng thể gì chứ?
" mà tộc tỷ," Tống Tâm Hoa thôi, cuối cùng vẫn , "Chỗ phụ tránh mùng một cũng khó tránh khỏi mười lăm."
Hoàng Sa còn, phụ nàng chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
"Ngoài ... lúc bọn tới đây, Tiết gia luôn đối nghịch với phụ .
Chắc hẳn bao lâu nữa, ở kinh thành sẽ xuất hiện lời đồn đãi liên quan đến ngươi.
Đến lúc đó, phụ vì thể diện của hầu phủ, bất kể thế nào cũng sẽ để ngươi ngày sống sót về."
"Nếu mặt ngươi hủy hoại như năm đó thì phụ còn thể nhất quyết thừa nhận, nhưng bây giờ, mặt ngươi lành.
Nếu ngươi c.h.ế.t thì nghĩ cách ." Tống Tâm Hoa xong, lập tức túm Tống Đường Hành ngoài.
Ra khỏi phòng, ngoài sân, lời nào, nàng tát một cái "bốp" lên mặt Tống Đường Hành.
"Ngũ tỷ!" Tống Đường Hành che mặt, vô cùng hoảng sợ.
"Tứ , đúng là xem thường ngươi .
Vì để phụ hài lòng mà ngay cả Đại tỷ, ngươi cũng g.i.ế.c ? Ta thật sự hỏi ngươi, đầu óc ngươi để ? Tỷ tỷ ruột thịt mà ngươi cũng thể xuống tay, ngươi cảm thấy phụ chúng tin sẽ vui vẻ ?!"
Tống Tâm Hoa châm chọc một câu: "Hôm nay tới đây vì ngươi mà là sợ ngươi liên lụy đến .
Nếu phụ cảm thấy giống như ngươi, là màng tộc thì cũng sẽ tìm một lang quân cho , càng dám trông mong tương lai và nương gia đồng sức đồng lòng!"