"Đại tỷ, ngươi chằm chằm như gì?" Tống Đường Hành nặn một nụ ngây thơ và vô hại.
"Chỉ là cảm thấy gương mặt của ngươi quá xí, quả thực là tâm sinh tướng." Tống Anh thu hồi ánh mắt, ghét bỏ .
Tống Đường Hành sửng sốt.
"Năm đó ngươi còn nhỏ, cùng lắm thể là ngây thơ, vô tri, tò mò.
Bây giờ trưởng thành , bản lĩnh cũng lớn hơn, học cách lừa gạt khác.
là ghê gớm." Tống Anh châm chọc một câu, "Ngươi thật hổ là nhi tử của Tống Hầu gia, luận về tàn độc và vô sỉ,ngươi hề kém phụ mẫu ngươi một chút nào." "Đại tỷ?!" Tống Đường Hành lập tức bật dậy.
"Không thừa nhận ?" Tống Anh lạnh lùng , "Lần ngươi tới tìm để gì? Làm gì chuyện thật lòng tâm sự với , ? Tống Đường Hành, ngươi là thông minh, nhưng đừng cảm thấy tất cả những khác đều ngu dốt."
"Nếu hôm nay dăm ba câu của ngươi cho cảm động, thậm chí tiễn ngươi khỏi thành thì còn thể về ?" "Hoàng Sa còn, những hộ vệ đó theo mệnh lệnh của ngươi.
Phụ ngươi bảo ngươi tới tế tổ, nếu ngươi thể tiện tay g.iết ch.ết thì khi trở về, đương nhiên phụ ngươi sẽ khen ngươi thông minh, tài giỏi.
Nếu ca ca ngươi chuyện gì thì địa vị của ngươi ở hầu phủ... Không cần tiếp nhỉ?" Tống Anh châm chọc .
"Ta... ..." Tống Đường Hành vội vàng . Tống Anh lạnh một tiếng.
"Ở đây cũng khác, ngươi tò mò Hoàng Sa c.h.ế.t như thế nào ?"
"Chết? Hoàng Sa c.h.ế.t !?" Sắc mặt của Tống Đường Hành đổi.
"Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ đơn giản là biến mất ở nhà , qua mấy ngày nữa sẽ xuất hiện ?" Tống Anh .
Tống Đường Hành nuốt nước miếng. Tống Anh ý gì?
Là đang uy h.i.ế.p , là... g.iết ch.ết như với Hoàng Sa?
Không.
Người của đang ở bên ngoài, hơn nữa còn nhiều thấy tới từ biệt Tống Anh, nếu cũng biến mất thì Tống Anh thể nào giải thích với ngoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-698.html.]
... thấy lời Tống Anh , trong lòng vô cùng chấn động.
Giống với cảm giác khi chuyện hổ nhất khác phát hiện .
Sắc mặt của Tống Đường Hành trắng bệch, hai tay nắm chặt .
"Ta ý đó, từng g.i.ế.c ngươi..." Tống Đường Hành .
"Bốp" một tiếng, Tống Anh lập tức giơ tay tát một cái.
"Bản lĩnh tới c.h.ế.t thừa nhận của ngươi cũng do phụ ngươi dạy cho ngươi ? Tống Đường Hành, ngươi g.iết ch.ết , tát ngươi một cái cũng tính là khó ngươi đúng chứ? Xét thấy ngươi trẻ non , sẽ
quá so đo với ngươi.
nếu ngươi còn lôi thôi ở tìm c.h.ế.t thì cũng sẽ thành cho ngươi." Tống Anh lạnh nhạt .
Cơ bắp mặt Tống Đường Hành đau đớn run lên, đó, ho khan liên hồi.
Một khi kích động thì gần như thở nổi.
Tống Anh cau mày , trong lòng hề gợn sóng.
Một lát , Tống Đường Hành định thở, mỉm tự giễu.
"Đại tỷ, từ nhỏ ngươi sống ở cái thôn , tranh đoạt nên đương nhiên sẽ cảm thấy ác độc, nhưng cũng là đầu tiên! Trước giờ đều khác hãm hại, nếu về một thì sẽ phụ ghét bỏ!" Tống Đường Hành che n.g.ự.c .
Tống Anh vẫn thờ ơ.
Nếu thấy ngu ngốc hết thuốc chữa, là tay mơ thì nàng chỉ cảnh cáo thôi chứ?
"Ngươi ở đây thương yêu, tuy là công tử của hầu phủ nhưng khác với Đại ca một trời một vực! Lúc mới bốn, năm tuổi, Đại ca ghét bỏ nên hại sức khỏe , mỗi ngày đều uống thuốc.
Những gì Đại tỷ ngươi trải qua thì tính là gì?" Hai mắt Tống Đường Hành đỏ ngầu.
Tống Anh thì nhạo một tiếng.
Vì , cảm thấy bản đáng thương nên trách tỷ tỷ là nàng sống quá?