THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 697

Cập nhật lúc: 2025-07-29 01:20:41
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Anh tin cũng ngăn cản Tống Đường Hành tới đây.

Lần đầu tiên mời nhà.

Tống Đường Hành gương mặt của Tống Anh thì càng cảm thấy hoảng hốt, do bản năm đó còn nhỏ tuổi nên nhớ lầm do Tống Anh đổi quá lớn mà luôn cảm thấy tỷ tỷ bây giờ với năm đó khác xa như hai riêng biệt.

"Đại tỷ, ngươi còn nhớ ? Năm đó lúc ngươi ở hầu phủ, thăm ngươi." Tống Đường Hành .

"Tất nhiên là nhớ rõ.

Có một ngày mùa đông năm đầu tiên, ngươi cầm lò sưởi trong tay, hạ nhân che dù cho ngươi, ngươi khoác áo choàng lông màu trắng, giữa tuyết còn thấy ấm." Tống Anh .

Tống Đường Hành sửng sốt. Nhớ ngày hôm đó.

Trước đó, đều lén lút Tống Anh, nhưng ngày hôm đó đến gần để xem.

Lúc , Tống Anh trong phòng, cơ thể run lẩy bẩy, tay cầm kim.

Ma ma dạy nàng thêu hoa bên cạnh từ cao xuống hướng dẫn nàng, chê nàng ngu dốt, hình thêu sống động.

"Đại tỷ trách lúc mặt ngươi ? Khi đó cũng còn nhỏ..." Tống Đường Hành lập tức mở miệng.

Tống Anh như , : " , ngươi còn nhỏ, ngoại trừ xem náo nhiệt thì cái gì cũng ."

Tống Đường Hành khẽ giật , lúng túng.

Ánh mắt của Tống Anh lạnh lùng, ý của nàng dễ hiểu, nếu còn nhỏ thì cút về phòng .

trơ mắt chằm chằm nguyên chủ khinh nhục chứ? Dáng vẻ của giống như đang chế giễu khác, càng khiến nguyên chủ chật vật hơn nữa.

Huống hồ, tuổi còn nhỏ cũng thương hại ?

Sở dĩ Tống Anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng như thể nó mới xảy là bởi vì ngày hôm đó, cơ thể nhỏ bé của Tống Đường Hành xuất hiện trong viện của nguyên chủ chừng hai khắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-697.html.]

Cứ nàng chằm chằm như , chờ nàng ma ma dạy dỗ xong mới rời .

Sau khi rời , hạ nhân nhạo rằng cùng một bụng sinh chênh lệch lớn như thế, tuy sức khỏe của Tứ công tử nhưng trông như một tiên đồng, còn nguyên chủ vụng về và khiếm nhã, ngay cả một đóa mẫu đơn cũng thêu xong.

Kỹ năng thêu thùa của nguyên chủ tệ, chẳng qua nàng sống ở nơi dân dã từ nhỏ, thật sự thưởng thức vẻ của mẫu đơn.

Thứ nàng am hiểu là hoa cỏ trong núi, xem là thanh nhã.

Bị hạ nhân trào phúng còn tính, đêm đó, Tống Đường Hành đổ bệnh.

Ai cũng là do tới viện của nàng nên mới cảm lạnh vì dính tuyết.

Sau đó, Hầu phu nhân dẫn một đống nha tới mắng nàng hiểu quy củ, ruột tới thăm nàng mà cũng tiếp đón, hại đổ bệnh, tâm tư ác độc phạt nguyên chủ quỳ nền tuyết suốt một đêm!

Nguyên chủ khỏe mạnh, chịu lạnh một đêm như cũng đổ bệnh.

Hoặc lẽ nàng dám đổ bệnh, sợ bệnh c.h.ế.t thì sẽ về thôn Hạnh Hoa nữa.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Anh khiến Tống Đường Hành cảm thấy nàng thật m.á.u lạnh.

"Đại tỷ, năm đó hiểu chuyện lắm nhưng cũng ngươi là tỷ tỷ ruột của , cũng quan tâm ngươi... mà ma ma của mẫu , dám trái ý mẫu ..." Tống Đường Hành , "Thật ... mấy năm nay mẫu cũng nhớ ngươi.

Hay là ngươi về với ?"

Tống Anh thấy lời thì chỉ .

"Bảo và ngươi cùng về ư? Ngươi chắc chắn thể sống sót đến kinh thành ?" Tống Anh ngả về phía , .

Tim của Tống Đường Hành hẫng một nhịp, đó chột : "Đại tỷ, ngươi ? Ngươi đương nhiên thể sống sót đến kinh thành ... Ngươi nhớ phụ và mẫu ?"

Tống Anh chằm chằm Tống Đường Hành, thể đúng là trẻ con mà hầu phủ dạy dỗ , mới mười mấy tuổi thể dối mà mặt biến sắc.

Lam thị xem nguyên chủ là nỗi nhục, nhớ nguyên chủ chứ?

Loading...