Tống Anh xong, thôn dân cũng cảm thấy lý.
"Nể tình Tống gia, bọn cũng khó các ngươi.
Mau mau rời khỏi thôn của bọn , nếu thì đừng trách bọn trở mặt!" Hán tử tuần tra ban đêm lập tức hô lên.
Giờ phút , đám chia năm xẻ bảy hoảng loạn.
Bây giờ bọn họ cũng chạy! thấy đội trưởng ?
"Còn xin các vị mời Tứ công tử nhà tới đây giúp..." "Bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, các ngươi còn quấy rầy bá tánh đến mức nào thì mới chịu thôi?!" Tống Anh hừ lạnh một câu, "Cút !"
Nàng dứt lời, cây hoa che nắng trong sân nhà Tống Anh đột nhiên rung "sàn sạt", đung đưa mấy cái.
Các thôn dân hề để ý, dù thì chân núi vốn nhiều gió, nhưng những khác.
Năm bảy lượt bẽ mặt, ngay mí mắt thể biến mất thấy khiến bọn họ thể nghi ngờ rằng thật sự yêu ma quỷ quái quấy phá.
Vì , cái cây đung đưa, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc lòng bàn chân lan khắp cơ thể, cả lập tức nhũn .
Một trong nhóm đột nhiên đầu bỏ chạy, những khác thấy cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ trong nháy mắt, bộ những đều chạy hết.
"Ôi, hạ nhân nhà giàu cũng lắm tật thật, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, một chút tiền đồ cũng , còn bằng trẻ con trong thôn chúng ." Người tuần tra thôn ban đêm thấy cảnh thì nhịn mà lắc đầu.
"Phải Hoắc nương tử, ... cha nương ruột của ngươi là hai phu thê Hầu gia ? Chuyện là thật ?" Đột nhiên tò mò hỏi.
Bọn họ còn tưởng cha nương của Tống Anh là cùng tộc gần với chi của hầu phủ đấy!
"Ai với các ngươi chuyện ?" Tống Anh cau mày. Người của Tống gia sẽ bậy ngoài.
"Còn thể là ai nữa? Đương nhiên là tiểu công tử gì đó của hầu phủ .
Tiểu tử khác gì mấy tên hộ vệ đó, suốt ngày ăn , hỏi thăm chuyện của ngươi khắp nơi, tự với rằng ngươi và là tỷ ruột..." " đấy.
Tiểu tử ốm yếu, trắng trẻo, sạch sẽ nhưng năng và hành động tâm cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-695.html.]
Chỉ hỏi mấy câu thôi mà cứ quanh co lòng vòng, mệt c.h.ế.t ." Thôn dân cũng ấn tượng quá về Tống Đường Hành .
Tiểu tử trông thiện nhưng thực tế tính tình của một thiếu gia.
Tống Anh nhướng mày, : "Nói bậy bạ thôi.
Nếu còn thì các ngươi cứ thẳng tay đánh .
Trẻ nhỏ cha nương quản nghiêm, khi khác dạy dỗ mấy , chắc chắn sẽ trở nên ngoan ngoãn."
"Làm ? Dù thì cũng là... công tử hầu phủ..." Thôn dân sửng sốt.
Nếu là trẻ con trong thôn thì nhà dạy dỗ từ lâu .
"Công tử hầu phủ thì ? Chẳng lẽ tất cả trong thiên hạ đều là cha của ? Ai cũng nuông chiều ? Nếu sai ở thôn chúng , nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, cũng tránh để gây thêm phiền phức cho ."
Thái độ của Tống Anh kiên định. Mọi nàng.
"Hắn... thật sự là của ngươi ?" Có tò mò .
"Hoắc nương tử đừng trách, chẳng qua là bọn cảm thấy đứa nhỏ giống ngươi lắm thôi." Lại lên tiếng.
Tống Anh là rộng lượng bao nhiêu? Sao một lắm mồm như tiểu phụ chứ?
Tống Anh cũng chắc chắn trong thôn tò mò về chuyện , là điều bình thường, thể nào trách nên chỉ : "Ta giống nhà bọn họ lắm.
Chuyện đây qua, bây giờ chính là tiểu cô nương bình thường trong thôn, hộ tịch của cũng rõ cha nương là ai.
Vì ... hy vọng đừng xem là ngoài, cứ đối xử với như đây là ."
Nghe thấy những lời , càng ngạc nhiên hơn.
Hóa Tống Anh thật sự là thiên kim của hầu phủ!
của hầu phủ bệnh đúng ? Đâu nuôi nổi một đại cô nương, còn là quyền thế.
Cho dù Tống Anh là chổi như lời Tống Đường Hành thì vẫn thể che chở mà?!
Vậy mà vứt bỏ!