Chuyện khác thì ông , nhưng nếu khăng khăng đuổi của hầu phủ thì cũng là thể!
Sắc mặt của Hoàng Sa trở nên xanh mét.
Trước giờ y luôn việc cho Hầu gia, trong phủ đều khách khí với y, ngay cả Hầu phu nhân cũng sẽ dễ nhăn mặt với y, bây giờ tới chỗ quê mùa một ông lão ở quê giận dữ mắng chửi như thế, thể diện của y đều mất sạch!
"Tiểu nhân dám." Hoàng Sa nghiến răng nghiến lợi.
Tống Đường Hành khá tò mò về những gì mà hai với .
Còn Tống Tâm Hoa cau mày.
"Hoàng Sa, nếu cha dính tiếng khó nào, đến lúc đó, đừng là ngươi mà bộ già trẻ trong nhà ngươi đều sống nổi ." Tống Tâm Hoa .
Hoàng Sa rùng trong lòng: "Tiểu nhân nhớ kỹ lời Ngũ tiểu thư."
Chỉ cần y sạch sẽ một chút thì tiếng gì chứ?!
Tống Tâm Hoa sang Tống Lão Căn và cái chổi lớn đất, trong lòng khiếp sợ.
Nàng lớn như nhưng đầu tiên thấy đánh , hơn nữa đối phương còn là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.
Hoàng Sa tức giận rời .
Tống Đường Hành thấy thì nhịn mà đuổi theo.
Tống Lão Căn theo bóng lưng , hừ một tiếng: "Thứ gì!" Nói xong thì sang đối diện với ánh mắt của Tống Tâm Hoa.
"Nha đầu ngươi lớn lên giống với Nhị Nha nhà một chút, đều xinh ." Tống Lão Căn Tống Tâm Hoa, trong lòng thoải mái hơn, "Hai ngày nay cứ ở trong nhà chắc là buồn chán lắm hả?"
"Vẫn ạ." Tống Tâm Hoa đáp.
"Hôm nay mấy con khỉ nghịch ngợm trong nhà tới thư viện, lẽ lúc đang lên núi chơi.
Một tiểu nha đầu như ngươi cứ ở mãi trong nhà cũng buồn chán.
Như , tìm dẫn ngươi lên núi ngắm cảnh. Thời tiết ấm áp, hoa dại núi cũng nở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-687.html.]
Bảo đảm ngươi thấy cảnh như ở kinh thành !" Tống Lão Căn tiếp.
Tống Tâm Hoa lắc đầu: "Không cần thúc công. Ta ở trong phòng thêu hoa cũng lắm."
"Thêu hoa? Đó là chuyện tổn thương tới mắt, vẫn nên lên núi ngắm cảnh thì hơn." Tống Lão Căn lập tức .
Nói xong, ông bước cổng vẫy tay gọi một đứa trẻ tới, nhờ đứa trẻ dẫn Tống Tâm Hoa và nha của nàng lên núi tìm bọn Tống Đạt.
Tống Tâm Hoa cũng tiện từ chối ý của trưởng bối, chỉ thể lời.
Chốc lát đến chỗ mấy đứa trẻ Tống gia chơi đùa. Tống Tâm Hoa sửng sốt.
Bọn họ quả thực ầm ĩ.
Tống Đạt bò lên cây, rũ hai chân xuống , lúc ẩn lúc hiện, Tống Tam Nha ở đất tìm cành cây khắp nơi, chạy qua chạy , còn Tống Võ xổm mặt đất đào hố, bên cạnh đặt một cái bình gốm vẻ sẽ cho trong hố.
Ngoài còn ít khác.
Tuổi tác đều mười lăm, mười sáu tuổi đổ xuống.
Có đang nhặt củi, còn đào rau dại ở gần đó, ai nấy đều , cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Lúc ở kinh thành, nàng cũng một nhóm tiểu tỷ , nhưng mỗi khi ở cùng những tỷ đó, bọn họ chỉ trò chuyện về quần áo, bánh ngọt hoặc về nhi lang nhà nào đó trong kinh, thậm chí còn tính kế lẫn .
Vì , nàng thật từng thấy hình ảnh hồn nhiên, mộc mạc như thế.
Sau khi đưa các nàng tới, đứa trẻ truyền lời của lão gia tử bọn họ dẫn chủ tớ Tống Tâm Hoa chơi.
Bọn Tống Đạt chằm chằm Tống Tâm Hoa một chút, tiếp tục ngơ hai nữa.
"Đã từng bắt chim sẻ con bao giờ ? Đưa các ngươi bắt chim sẻ ?" Hoắc Lâm "bình bịch" chạy tới, hỏi.
"Ngươi là nhi tử của Đại... tộc tỷ?" Tống Tâm Hoa đứa trẻ , hai mắt sáng ngời.
Đáng yêu thật.
Đại ca của nàng cũng nữ nhi và nhi tử, mấy thứ và thứ cũng lớn lắm nhưng thật sự khiến yêu thích như đứa nhỏ mắt .