Tống Anh xong thì cong môi , trông gian tà.
"Ý của chủ nhân là... chúng lén giấu của bọn họ ?"
Thanh Liên cũng cảm thấy như dường như sẽ càng thú vị hơn.
"Đêm nay giấu hai là , chúng sẽ tặng bọn họ một món quà lớn khác." Tống Anh xong, bảo Thanh Liên gọi Hổ Doanh Doanh núi xuống.
Bên trong lều, Hoàng Sa vẫn còn thức để chờ tin tức. Trong lòng y luôn dự cảm .
theo lý mà , thôn hết sức bình thường, tùy tiện chọn một trong đội ngũ cũng thể thành nhiệm vụ nhỏ như thế mới đúng.
"Grừừừ ——"
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng gào to, ngay đó chỉ thấy tiếng "ầm ầm", "bình bịch".
Rất nhanh, những hộ vệ đang ngủ say lập tức dậy xem, chỉ thấy bên ngoài lều trại đột nhiên xuất hiện một con hổ lớn.
Con hổ dữ tợn xông khu vực dựng trại của bọn họ, phá hủy bộ lều bạt xung quanh.
Còn của y lúc đều đang cầm đại đao và cung tiễn trong tay nhưng hoảng sợ tới mức nghĩ tới chuyện công kích!
Con hổ thể hình lớn hơn hẳn những con từng thấy đây!
E rằng một vuốt của nó cũng thể đập c.h.ế.t một !
"Mau! Tản chạy! Châm lửa lên! Tìm thôn dân tới giúp đỡ!" Hoàng Sa vội vàng hô.
Nói xong, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Hổ Doanh Doanh liếc về hướng Hoàng Sa đang , đó đột nhiên nhảy qua đó.
Đến khi chỉ cách Hoàng Sa một gang tay, Hổ Doanh Doanh há to miệng gào một tiếng, gần như phun nước miếng lên mặt đối phương, đó xoay bỏ . Hoàng Sa sợ tới mức chân cũng mềm nhũn.
Mới nãy, y cảm nhận thở của con hổ !
Rõ ràng chỉ cần con hổ cắn cổ y một cái là thể chấm dứt tính mạng của y, nhưng y cũng vì con hổ dừng !
May mà dừng !
Hoàng Sa nuốt nước miếng, đó mặt đất hỗn loạn. Không bao lâu , lý chính khoác quần áo chạy đến.
Ngoài ông còn ít hán tử trong thôn chạy đến, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, mà màng nguy hiểm, tất cả đều chạy tới đây giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-681.html.]
"Hổ ở ?" Hán tử trong thôn hỏi.
Miệng Hoàng Sa đắng chát: "Bỏ ."
"Bỏ ?" Mọi sửng sốt, "Vậy ai thương ?" "Không ..." Hoàng Sa lắc đầu.
Mọi thì thở phào nhẹ nhõm: "Không thì . là kỳ lạ mà.
Tuy thôn bọn chân núi Hạnh, nhưng chỗ cách núi sâu xa, mấy con đường quanh núi bọn qua vô từ lâu , mùi nồng.
Ngay cả dã thú kích thước lớn một chút cũng bao giờ chạy xuống, hổ chứ?"
" .
Ta sống ở đây mấy chục năm nhưng đây là đầu tiên thấy hổ xuống núi đấy." Không tính con hổ trong núi sâu lão phụ của Hoắc Nhung đánh hạ đây.
Hơn nữa, chuyện kỳ quái.
Hổ xuống núi cũng thể chỉ bộ giải sầu thôi đúng ?
Ra ngoài một chuyến, thấy nhiều thế , mà ăn thịt một, hai ?
Không ai thương đương nhiên là chuyện , bọn họ cũng chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
"Làm phiền tới giúp đỡ .
Đa tạ, đa tạ." Hoàng Sa căng da đầu với các hán tử.
Các hán tử xua tay: "Bọn cũng giúp đỡ gì mà.
Hổ xuống núi là chuyện lớn, cũng chỉ vì giúp các ngươi."
"Ta thấy lều của các ngươi cũng đổ rạp hết , là trong thôn ở ? Mỗi nhà nhường một gian phòng cũng chuyện gì khó, ăn ngủ đều thuận tiện hơn." Tống lý chính khách khí .
Hoàng Sa thì lập tức lắc đầu.
"Không cần, bọn vẫn ở đây thôi.
Lều đổ thì thể dựng nữa." Hoàng Sa .
Sao thể nhà thôn dân ở chứ?
Sau khi đội ngũ phân tán, y phân phó chuyện cũng khó khăn hơn.
Hơn nữa, hành động ở ngay mí mắt của thôn dân cũng dễ phát hiện.