Cuộc sống ở quê nhàm chán hơn ở kinh thành nhiều, nhất là khi tất cả của Tống gia đều việc .
Suốt cả một ngày, tỷ hai gần như thể mấy câu với bọn họ.
Bây giờ tế bái tổ tiên xong thì càng gì để .
Tuy hai đều mang theo nha và gã sai vặt, nhưng dù thì chủ tử và hạ nhân cũng thể chuyện thiết với .
Tống Tâm Hoa còn đỡ, bình thường ở kinh thành cũng chỉ ở trong nhà, ngoài, thêu thùa, sách để g.i.ế.c thời gian nên cũng cảm thấy nhàm chán.
còn Tống Đường Hành thì chịu , chỉ thể dạo khắp nơi trong thôn, ngắm khung cảnh trong thôn .
Thật tìm Tống Anh, nhưng theo kế hoạch của cha thì đêm nay, bất cứ lúc nào cũng khả năng tay.
Nếu bây giờ thường xuyên đến tìm Tống Anh thì hiển nhiên quá gây chú ý.
Cũng chỉ thể âm thầm tiếc nuối, còn kịp ngóng thông tin về Tống Anh thì gặp tai ương .
Màn đêm buông xuống, đêm đen gió lớn là thời cơ để g.i.ế.c .
Tuy hộ vệ trong đội hiểu rõ tại thiếu một nhưng điều thể ngăn cản quyết tâm thành nhiệm vụ của bọn họ.
"Lần hai các ngươi đến đó, nhất định cẩn thận, để khác thấy." Hoàng Sa .
Gi.ết ch.ết Tống Anh đơn giản, nhưng nhất định một cách lặng lẽ, tạo tiếng động nào, nhất là âm thầm biến mất, hoặc là...Hoàng Sa ngọn núi đằng xa, nếu thể ngụy tạo thành việc nàng dã thú g.iết ch.ết hoặc c.h.ế.t đuối sông thì mới là thượng thượng kế!
Tóm , tuyệt đối liên lụy đến thanh danh của hầu phủ!
Hai phái nghiêm túc gật đầu.
Nhiệm vụ đơn giản, bọn họ đều tìm đủ cách mới thể theo đội ngũ tới đây.
Chỉ cần bên hài lòng, ắt sẽ thiếu phần thưởng.
Hơn nữa, tuy g.i.ế.c là thiên kim hầu phủ nhưng là một đáng lẽ c.h.ế.t từ lâu.
Vì , chắc chắn bọn họ sẽ dính bất cứ phiền phức nào vì nhiệm vụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-680.html.]
Hai tràn đầy tự tin, vòng qua tuần tra ban đêm trong thôn, tới bên chân tường của Hoắc gia.
Bức tường cũng tính là cao, hai đỡ bò lên, trong sân như ý nguyện.
Ngôi nhà vô cùng yên tĩnh. Còn khí thế.
"Ở đây một con súc sinh, cẩn thận chút." Một .
"Chỉ là một con lừa ngu ngốc thôi mà." Người còn hề để bụng.
Nếu là chó mèo thì bọn họ còn lo lắng chúng đột nhiên kêu gào gây động tĩnh lớn, nhưng lừa thì khác, nó năng lực giữ nhà.
"Nhà nhiều phòng... Ngươi tìm bên trái, kiểm tra bên ." Đối phương tiếp.
Nói xong, hai cẩn thận tiến lên dò xét. Tống Anh đang ngủ bỗng trở .
Đại Bạch hai , đột nhiên há miệng to: "Ha ha ha ha ha ha..."
"..." Hai bọn họ sợ tới mức tim hẫng một nhịp, vội vàng tìm chỗ nấp.
Hơn nửa đêm mà con lừa đột nhiên ngửa mặt lên trời to?! Thật sự đáng sợ!
Sắc mặt của hai lập tức trở nên tái nhợt.
lúc , Tống Anh mở cửa phòng .
Hai bọn họ thấy, ánh mắt sáng rực.
Chẳng chỉ cần đánh ngất khiêng về là ?
Hai bọn họ còn thể đối phó một tiểu cô nương chắc?
Hai liếc , lập tức lao chuẩn bịt miệng Tống Anh, nhưng tay còn kịp đụng tới Tống Anh cảm thấy gáy đột nhiên đau đớn, ngay đó, mắt tối sầm, hai cùng hôn mê bất tỉnh.
Mà đánh ngất hai tên chính là Đại Bạch và Thanh Liên. "Chủ nhân, kéo hai nhé?" Thanh Liên hỏi.
"Ừm." Tống Anh gật đầu, "Bọn họ tổng cộng bao nhiêu hộ vệ?"
"Có... gần ba mươi ?" Thanh Liên .
"Nhiều như nhưng mỗi chỉ phái một, hai tới thì rề rà tới khi nào? Nếu bọn họ thích chơi trốn tìm như thì chi bằng... bắt hết bọn họ là ."