Các thôn dân nghĩ , lời quá xuôi tai, nhưng thực tế là thật lòng quan tâm những .
"Ta thấy hôm qua các ngươi luôn trông chừng ở cổng thôn, bây giờ tuy xuân nhưng ban đêm vẫn lạnh.
Mấy các ngươi ăn mặc mỏng manh, đồ ăn cũng là lương khô lạnh như băng.
Người sống sờ sờ thể chịu nổi?"
"Hơn nữa... Đó cũng trẻ con, nếu cố ý chạy trốn thì chạy giữa đêm? Cho dù là sói hoang núi thì cũng tha lớn như về núi ..." Thôn dân tiếp.
Hoàng Sa khổ mà thể .
Y cũng thể thuộc hạ của vì tìm hiểu tình hình của nhà Tống Anh nên mới lạc mất đúng ?
Chỉ thể gượng ứng phó với thôn dân mấy câu, đó tiếp tục tìm.
tìm suốt cả một buổi sáng vẫn thấy bóng dáng gã , cũng thể chậm trễ chính sự .
Tế tổ đơn giản thì cũng đơn giản.
Người của tộc Tống thị đều đến đây đông đủ, tất cả đồng loạt quỳ lạy.
Tộc trưởng ở thôn Hạnh Hoa bọn họ phụ trách điếu văn cúng tế, ngoài còn báo cáo một chuyện trọng đại trong tộc với lão tổ tông.
Thời gian cúng tế chỉ kéo dài một canh giờ.
Đương nhiên, tuy việc cúng tế kết thúc nhưng những thể rời ngay, ít nhất cũng ở thôn mấy ngày để tỏ vẻ quan hệ giữa hai bên tệ.
Khi việc cúng tế kết thúc, Tống Phúc Sơn, Tống Kim Sơn và Tống Mãn Sơn, thậm chí cả Tống Tuân cùng hai tiểu tử của Tam phòng đều về, còn Tống Anh và nhóm Tống Đạt thì gấp gáp.
Việc học của Hoắc Lâm và Tống Đạt nặng nề, xin nghỉ thêm mấy ngày cũng vấn đề lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-679.html.]
khi , gần như những của Tống gia đều quá yên tâm.
Nhất là Tống Mãn Sơn và Tống Tuân, hai bọn họ thông minh hơn một chút, thể đoán của hầu phủ tới đây ý .
Vốn định ở lâu hơn một chút, nhưng chuyện ăn ở thành Dung quá bận rộn, Tống Tuân chỉ còn mấy tháng nữa là dự thi, mỗi một ngày đều vô cùng quý giá, Tống Anh đồng ý để bọn họ ở đây lãng phí thời gian.
"Huynh thấy hộ vệ bên cạnh hai họ vẻ bình thường, là... cùng tới thành Dung , trong nhà sẽ chuyện gì ." Trước khi , Tống Tuân vẫn .
Tống Anh như , : "Bên cạnh cũng ít kỳ nhân dị sĩ, còn đến mức sợ mấy hộ vệ .
Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự rắp tâm g.iết ch.ết , cho dù trốn xa cũng vô dụng, chi bằng đối mặt nghênh chiến với bọn họ.
Nếu bọn họ trông chừng nghiêm ngặt mà còn g.i.ế.c thì chẳng càng kí.ch thí.ch hơn ?"
Tống Tuân bất đắc dĩ nàng: "Muội chắc chắn như ?"
"Đó là chuyện đương nhiên." Tống Anh ngẩng đầu, hề chút biểu cảm sợ hãi nào.
"Ngươi xem tính cách của nàng , còn cái gì mà yên tâm? Thôi, một khi nàng kiên định như thì cho dù g.iết ch.ết thì chúng cũng cần thương tâm vì nàng." Tống Mãn Sơn liếc Tống Anh một cái, xong thì kéo Tống Tuân rời .
Tống Tuân lưu luyến đầu Tống Anh: "Tất cả lấy tính mạng trọng, tuyệt đối hành sự manh động. Chỉ là mấy hộ vệ mà thôi, là đối thủ một mất một còn, cần vì mấy râu ria mà đặt bản tình huống nguy hiểm vạn phần..."
Tống Anh liên tục gật đầu: "Biết , ." Đến tận lúc , hai mới lên xe bò rời .
Thấy những bất mãn với hầu phủ rời hơn phân nửa, Tống Đường Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng chỉ mới đến thôn Hạnh Hoa một ngày, nhưng khi đối diện với ánh mắt của những đó, luôn cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm.
Hơn nữa, trong lòng thật sự hiểu, chẳng lẽ nông dân ở quê đều thích nuôi trẻ con ? Sao che chở một đứa trẻ ruột thịt như thế, cứ như sợ sói tha