Khi Tống Mãn Sơn tối sầm mặt, trông đáng sợ, Tống Đường Hành thật sự dọa sợ.
Sức khỏe của nhưng dù cũng là công tử hầu phủ, ngoại trừ ca ca bên thế tử thì phận cao nhất trong tất cả con nối dõi của hầu phủ, giờ từng ai dám chuyện với như .
"Vì Mãn Sơn thúc... tức giận? Nếu tiểu tử sai thì tiểu tử xin , mong Mãn Sơn thúc đừng chấp nhặt với tiểu tử."
Tống Đường Hành lập tức tỏ thái độ, xong che n.g.ự.c ho khan hai tiếng. .
Ho đến mức Tống Mãn Sơn nhíu chặt mày.
"Không ngươi bệnh lao đấy chứ? Sao cứ ho mãi ngừng thế? Hầu phủ các ngươi đúng là điều. Chuyện tế bái tổ tiên lớn như , Hầu gia đầu trong nhà tới còn tính, dù cũng phái khỏe mạnh tới chứ? Nếu xảy chuyện gì ở nhà thì chừng còn trách bọn chăm sóc chu . là phiền lòng." Tống Mãn Sơn hề khách khí chút nào.
"..." Tống Đường Hành thật sự ngây . Lúc , nên gì đây?
"Sức khỏe của tiểu tử... đáng ngại..." Tống Đường Hành vội vàng .
"Không đáng ngại thì ngươi ho cái gì?" Tống Mãn Sơn bùng nổ, "Bọn gì để với một đứa trẻ như ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng hãy ngoan ngoãn tế bái yên phận về, đừng suốt ngày lảng vảng mặt Nhị Nha. Bọn còn
tính sổ chuyện Nhị Nha đây với nhà các ngươi . Nếu các ngươi xát muối vết thương của nàng thì chính là ngứa đòn!"
Tống Phúc Sơn ngăn cản hung dữ nên trừng mắt .
một khi nổi nóng, Tống Mãn Sơn là ngay cả cha ruột cũng thể mắng thì để ý tới ánh mắt của Tống Phúc Sơn ?
"Được , ngươi nghỉ ngơi . Nếu nhàm chán thì thể leo lên núi, tới giờ cơm nhớ về ăn cơm là . Nếu cảm thấy đồ ăn nhà hợp khẩu vị thì bảo hộ vệ của ngươi cho mà ăn."
Nói xong, Tống Mãn Sơn các khác, "Các rảnh rỗi lắm ? Rảnh rỗi thì về nhà ở bên các tẩu tử . Cả năm về nhà, về còn ứng phó với tên tiểu tử từ bên ngoài tới , phiền phức hả?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-675.html.]
Dứt lời, lập tức phủi m.ô.n.g rời .
Hắn khá bận rộn nên tận sáng sớm hôm nay mới về đến nhà, về gọi tới cổng thôn xếp hàng đón , còn kịp mấy câu với tức phụ nhi.
Còn nhi tử của nữa, mới xa nhà bao lâu mà cao thêm ít, nhớ nó chết.
"Ừm... Lão Tứ chuyện thẳng thắn nhưng cũng lý. Ta..." Tống Kim Sơn các , "Gần đây Tuân ca nhi nhà vẫn luôn học, cũng lâu gặp , dù cũng qua hỏi thăm việc học hành của ."
Tuy rằng hiểu việc học của nhi tử nhưng cũng hơn đây nhi tử nhà khác ăn vớ vẩn.
Nói xong cũng bỏ .
Tống Dần Sơn quý mến Tống Anh nên cũng thích những lời , lập tức đuổi theo hai ca ca. Trong chớp mắt, chỉ còn một Tống Phúc Sơn.
Tống Phúc Sơn tự cảm thấy là lão Đại, bọn hiểu chuyện, cũng thể hiểu chuyện. Vì , tuy rằng cảm thấy thú vị nhưng vẫn cố gắng kiềm chế mà ở đây tán gẫu với Tống Đường Hành.
Dù thì cũng xem như là trưởng bối, hơn nữa từ đến nay luôn sĩ diện.
Lúc cũng thích một vãn bối nên nhanh chóng giành quyền lên tiếng.
"Lần tới kinh thành là chuyện gần hai mươi năm , lúc vẫn ngươi . nhà cũng nhiều về hầu phủ, còn nhà ngươi mấy ?"
"Tính cả thì phụ tổng cộng mười đứa con." Tống Đường Hành còn thể gì bây giờ? Lễ nghĩa với rằng thể bỏ .
"Ồ, mười đứa ? Vậy thì nương ngươi cũng giỏi đẻ thật đấy! Khắp thôn bọn tìm bà nương nào giỏi đẻ như .
Đừng là bà nương, cho dù là heo cũng lợi hại như !" Tống Phúc Sơn khiếp sợ .