Trong nhà chỉ còn một nhà Tống Lão Căn.
"Đi nấu cơm . Trong nhà khách, nấu thịnh soạn một chút."
Tuy Tống Lão Căn thích hầu phủ lắm, nhưng ông thể so đo với trẻ con.
Mấy Đại Diêu thị lập tức gật đầu đáp lời.
Nhất thời, bên cạnh Tống Đường Hành chỉ còn mấy đại nam nhân.
Khi ngoài giao tiếp thì thể nghỉ ngơi hết, dù cũng cùng gì đó, nhất là mặt hầu phủ mà đến, ít cũng hỏi một câu xem bây giờ quê quán .
"Bình thường bốn vị thúc thúc việc vất vả ? Mấy năm gần đây trong nhà vẫn thu hoạch chứ?" Tống Đường Hành yếu ớt hỏi.
Mọi dáng vẻ của thì nhớ Tống Tuân đây cũng là một ấm sắc thuốc.
Tuy nhiên, Tống Tuân luôn kiên cường, mặc dù sức khỏe nhưng mặt khác đều cố hết sức tỏ khỏe mạnh.
Không giống Tứ công tử của hầu phủ , mấy câu ho khan vài tiếng, giống như sống bao lâu nữa .
"Tốt, đều . Không mấy năm nay thôn bọn phúc vận gì mà sản lượng lúa đều cao hơn đây nhiều. Năm ngoái, Huyện lệnh thôn bọn thu hoạch còn đặc biệt dẫn quan viên ở huyện nha tới đây xem thử, cũng điều gì, chỉ nông dân thôn bọn giỏi chăm sóc lúa, còn khen ngợi một phen đấy!" Tống Dần Sơn vui vẻ . Trong nhà ai quen thuộc với chuyện ngoài ruộng hơn .
Tống Đường Hành gật đầu: "Phụ ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới các thúc thúc. Phụ ở quê nhờ các ngươi chăm sóc mà bọn ở kinh thành mới thể yên tâm như thế. Phải , tới đây, phụ còn bảo mang theo vài thứ, lát nữa sai dỡ xuống mang tới tặng cho các ngươi. Tuy rằng đều là mấy thứ đáng tiền nhưng là thứ chỉ lưu hành ở kinh thành, ở đây mua ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-674.html.]
Nghe thấy lời , bốn Tống Phúc Sơn đưa mắt thoáng qua .
"Chuyện thì thôi , bọn tiện nhận đồ của nhà các ngươi." Tống Phúc Sơn .
"Ở quê vất vả, chúng đều là cùng tông cùng tộc, gì thể nhận. Huống hồ, Đại tỷ của ít nhiều cũng nhờ các ngươi chăm sóc, nhà bọn cũng nên gửi lời cảm ơn." Tống Đường Hành tiếp.
Sắc mặt của Tống Kim Sơn lập tức trở nên khó coi. .
"Nữ nhi của , chăm sóc nàng là lẽ đương nhiên, liên quan gì tới nhà các ngươi. Tứ công tử vẫn nên chú ý một chút khi chuyện. Ngươi gọi nàng một tiếng "tộc tỷ", nàng thể đáp ngươi, nhưng nếu là "Đại tỷ" thì . Nhà nguyên tắc ." Tống Kim Sơn lập tức mở miệng.
"Kim Sơn thúc thúc của ngươi đúng đấy. Bất kể thế nào thì gia phả, Nhị Nha là con cháu của chi bọn , quan hệ gì với hầu phủ các ngươi, cho dù quan hệ thì cũng là chuyện đây. Đã là chuyện quá khứ thì đừng nên nhắc tới, ngươi ?" Dù thì Tống Phúc Sơn cũng là lão Đại, lúc cũng vẻ đạo lý.
Tống Đường Hành cho rằng bản lầm.
"Ta , tuy Đại tỷ là con cháu nhà bọn nhưng quả thực các ngươi nuôi lớn. Cả nhà bọn đều vô cùng cảm tạ các vị thúc thúc và thúc công..."
"Đánh rắm! Ta , đứa nhỏ ngươi hiểu tiếng hả?" Tống Mãn Sơn cau mày, "Sao là con cháu nhà ngươi ? Nhị Nha là con cháu nhà ! Năm đó chẳng qua chỉ tới nhà ngươi khách một thời gian mà thôi, đến lượt ngươi tới cảm tạ bọn chắc? Có đầu óc của ở hầu phủ các ngươi đều chó tha mất ? Tiếng mà cũng hiểu, lão tử mắng chửi ?"
Tống Mãn Sơn sớm vui.
Hắn ngây thơ như mấy ca ca của , thật sự cho rằng tới để tế bái tổ tiên!
Con nó, đây bao giờ thấy bọn họ tới tế bái tổ tiên ? Nói cho cùng là tới xem Tống Anh thôi!
Không chừng tìm cách đưa Tống Anh về, dù thì mặt của nha đầu khỏi, còn kiếm tiền. Có khi hầu phủ cảm thấy Nhị Nha giá trị lợi dụng nên chiếm chỗ !