Tống Tâm Hoa nở nụ châm chọc.
Tò mò về Tống Anh ư? Chẳng lẽ tò mò Tống Anh c.h.ế.t như thế nào ?
Còn chuyện Tống Anh thế nào mà khiến nhà Tiết Quốc Công nhằm nhà nàng hề quan trọng với nàng . Trong mắt nàng , bây giờ phụ ghi hận Tống Anh nên từ nay về , Tống Anh sẽ còn cơ hội nào khác
để chuyện bất lợi đối với hầu phủ nữa. Sau khi những chuyện trôi qua thì càng ý nghĩa gì.
Thậm chí...
Nàng cảm thấy Tống Anh ngốc. Năm đó khó khăn bao nhiêu mới thể rời khỏi hầu phủ, mà khi tới thành Dung quên hết những gian khổ ngày , đối đầu với hầu phủ! Bây giờ thì , thể sảng khoái nhất thời nhưng tính mạng cũng còn giữ nữa.
"Đệ gì là chuyện của , đừng kéo tỷ xuống nước cùng. Tỷ tới đây là để tế bái tổ tiên, nhân tiện giải sầu. Nếu dám chuyện gì ảnh hưởng tới tỷ, khi trở về, tỷ sẽ bỏ qua cho ." Tống Tâm Hoa hừ lạnh một tiếng, đó lập
tức xoay nhà.
Lời thẳng thắn quá mức khiến của tộc Tống thị đưa hai họ tới đây xong đều khỏi sửng sốt.
Mọi sang về phía Tống Đường Hành. Dù thì Tống Đường Hành cũng còn nhỏ, lúc khá lúng túng, sắc mặt ửng đỏ trông khó coi, cố ho khan hai tiếng.
"Tộc tỷ, tính cách của Ngũ tỷ xúc động và tùy hứng, mong ngươi đừng để ý." Tống Đường Hành cố gắng tươi , .
Tống Anh hai tỷ ngầm đấu đá thì cảm thấy buồn .
Tỷ cùng một nhà trở thành như cũng hiếm thấy. "Đương nhiên sẽ để ý." Tống Anh vô tội nhướng mày, "Có liên quan gì tới chứ?"
Tống Đường Hành sửng sốt, đó : "Tộc tỷ, nãy ... ở cùng ngươi..."
"Đó là ngươi chứ gật đầu ?" Tống Anh tủm tỉm , "Ta và ngươi thiết lắm, hơn nữa nhà thật sự nhiều trẻ con, rảnh quản thêm ngoài như ngươi. Nếu ngươi hài lòng về căn phòng mà a gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-673.html.]
sắp xếp thì tự ngoài ở. Khu vực bên ngoài thôn rộng, hộ vệ nhà ngươi cũng dựng lều, đủ cho ngươi hoạt động ."
Tống Anh xong thì sang với Tống Lão Căn: "Người ở đây trông nom, về nhà nhé?"
"Được. Tới lúc tế bái tổ tiên sẽ bảo ca ngươi gọi ngươi." Tống Lão Căn gật đầu.
Tống Tuân Tống Anh một cái, khẽ .
Tống Đường Hành theo ánh mắt của Tống Anh, thấy ca ca mà Tống Lão Căn thì trong lòng giật , ngẩn ngơ giây lát.
Thân phận trưởng trong trí nhớ của là áp lực và trở ngại, nhưng đối diện đang Tống Anh bằng ánh mắt quả thực vô cùng dịu dàng, còn mấy phần đáng tin cậy nữa.
Trái giả vờ.
Tống Anh rời tiêu sái, liếc mắt Tống Đường Hành thêm cái nào.
"Đây là tộc ? Ta thấy tộc khí chất thư hương, chẳng lẽ là sách?" Tống Đường Hành hỏi. .
Tống Anh , vẻ hiền lành gương mặt của Tống Tuân lập tức biến mất, đó là mấy phần lạnh nhạt xa cách: "Không ngờ Tứ công tử giỏi ăn ."
Người lớn nhưng nhiều.
"Đây là Tuân ca nhi, thứ hai trong nhà, năm thi đậu tú tài, chính là tú tài lão gia đầu tiên trong thôn bọn , Văn Khúc hạ phàm, quả thực vô cùng tài giỏi!" Người cùng tộc mở miệng .
Tống Tuân khiêm tốn lùi về một bước: "Mọi quá khen." "Tuân ca nhi là tính tình nhất, nếu các ngươi cần gì thì cứ việc tới tìm . Nhà còn việc , quấy rầy các ngươi nữa." Người cùng tộc vô cùng yêu thích Tống
Tuân.
Hôm nay, hai đứa trẻ của hầu phủ đường xa đến đây chắc chắn mệt mỏi. Tuy bọn họ là nhà quê nhưng cũng
lễ tiết, thể bởi vì phận cao quý mà cứ cắm cọc ở đây nỡ , như sẽ phiền nghỉ ngơi.
Vì thế khi hàn huyên mấy câu, đều vội vàng rời .