Tống Tâm Hoa vẫn nhớ rõ Tống Anh.
Lúc , nàng mở miệng, sắc mặt của Lam thị lập tức đổi: "Con ai hươu vượn ? Đại tỷ tỷ của con qua đời từ lâu . Ở thành Dung lấy tỷ tỷ?"
"Nương, còn giấu con ? Lúc tỷ chết, rõ ràng chỉ rạch mặt đưa . Con mà." Tống Tâm Hoa đáp.
Không chỉ , lúc đó nàng còn trốn trong góc trộm.
Dưới đất đầy máu, cha nàng đích giơ kiếm chặt bỏ ngón chân của tỷ tỷ.
Lòng Lam thị giật thót.
"Tâm Nhi, bất kể con điều gì thì đó đều là giả. Đại tỷ c.h.ế.t từ lâu . Bên thành Dung ... cùng lắm chỉ là một tộc tỷ, là họ hàng xa! Chuyện cần con để bụng. Bây giờ tuổi của con còn nhỏ nữa, ở nhà học thêm vài thứ,
cũng thể tìm ." Lam thị .
Tống Tâm Hoa trầm mặc một chút, nhưng gương mặt đang cúi thấp xuất hiện biểu cảm lạnh lùng.
Những lời nương nàng chẳng qua đều là vì nàng giá trị lợi dụng mà thôi.
Đại tỷ là nữ nhi đầu tiên của nương, mà nương thể vứt bỏ Đại tỷ, nuôi một thứ nữ để lừa gạt khác.
Năm đó, khi Đại tỷ đưa đến, nàng vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười một tuổi, nhưng nàng ít thấy Tống Hoan và hai thứ tỷ khác chê Tống Anh. Lúc , nàng hiểu nhiều lắm, thậm chí còn mơ hồ tức giận.
Bởi vì khi đó nàng đích nữ thật sự chỉ hai là nàng và Đại tỷ mà thôi. Tống Hoan và hai thứ tỷ khác tư cách gì mà nhạo Tống Anh?
Nàng còn cố ý hỏi mẫu .
Lúc , mẫu Đại tỷ chính là oan nghiệt cố gắng, mặc kệ nàng .
Đích mẫu sinh , mà là "oan nghiệt"?
Lúc , nàng hiểu lắm, chỉ cảm thấy mẫu chán ghét Tống Anh, phụ cũng thích nàng, các ca ca, tỷ tỷ đều trưng vẻ mặt vô cảm với Tống Anh, dường như nàng là thứ dơ bẩn nhất đời , cho nên nàng cũng mấy câu xuôi tai theo bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-660.html.]
ngày Tống Anh rời , nàng thật sự dọa sợ.
Trước giờ, nàng ngờ đích nữ của hầu phủ mà còn bức tử, còn quỳ xuống đất xin tha, thậm chí hủy dung để bảo tính mạng.
Khi đó, nàng lạnh toát, đổ bệnh hai, ba tháng. Lúc , mẫu thường tới thăm nàng , nhỏ nhẹ hỏi han,nhưng điều đáng là mẫu lặp nhiều rằng do Tống Anh khắc nàng ...
"Nương, con mười lăm mà từng ngoài xem bên ngoài một nào. Không thể cho con thử một cái ? Hơn nữa, sức khỏe của , con theo cũng thể chăm sóc mà." Tống Tâm Hoa năn nỉ.
Nàng chỉ xem thử Tống Anh bây giờ thế nào.
Không đồng cảm, mà là... để nhắc nhở bản rơi kết cục như Đại tỷ.
Lam thị do dự.
"Nương, từng xa nhà, cũng khá ngây thơ, nếu gặp ... tộc tỷ, lẽ sẽ mềm lòng." Tống Tâm Hoa tiếp.
"Được , để với cha con một câu để con cũng cùng. Tuy nhiên, chỉ là tế bái tổ tiên, xen chuyện khác. Những tâm phúc do cha con phái còn chuyện khác , bọn họ gì, con cũng quản nhiều. Con hiểu ?" Lam thị dặn dò.
Nghe thấy lời , Tống Tâm Hoa lập tức hiểu rõ tế bái tổ tiên chẳng qua chỉ là để ngụy trang mà thôi.
ngoại trừ tế bái tổ tiên, thành Dung còn gì đáng để phụ để ý?
Chẳng lẽ... liên quan đến Tống Anh?
Nàng tò mò trong lòng nhưng cũng dám hỏi nhiều, về thu dọn ít hành lý đợi đến khi khởi hành.
Dẫn theo Tống Đường Hành cùng rời khỏi kinh thành, lúc ,nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự cảm giác thế giới bên ngoài thanh tĩnh, bầu khí xung quanh cũng khác biệt.
"Tỷ, chuyện thương lượng với tỷ." Đi nửa tháng, Tống Đường Hành mới dè dặt bước lên xe ngựa của Tống Tâm Hoa.
Tống Tâm Hoa ngước mắt lên: "Nếu là chuyện liên quan đến Đại tỷ thì tỷ trả lời."