Trong lòng Diên Bình Hầu tin chuyện thể do Tống Anh .
"Có lẽ là tính kế. Chẳng lẽ ngươi nàng bản lĩnh lớn đến ? Nếu thật sự thể xúi giục Tiết Nhị đối phó nhà chúng thì năm đó cũng đến mức... Ta cảm thấy nhất định là lưng nàng khác." Diên Bình Hầu nhíu chặt mày, " nếu tiết lộ phận thì sẽ phiền phức, đến lúc đó truyền ngoài thành nhà chúng khác sai khiến. Sau khi ngóng... cho qua đó, khiến nàng đổ bệnh c.h.ế.t ."
"Không để lộ . Người đừng quên... Năm đó, hoàng thượng thương xót nàng vẫn còn trinh tiết, truy phong nàng vương phi... Nếu lúc với hoàng thượng rằng nàng phúc mỏng thì bây giờ..." Sắc mặt của Lam thị đổi.
Lời cũng nhắc nhở Diên Bình Hầu, lập tức nghiêm túc hơn mấy phần.
Vậy mà suýt nữa quên mất!
Ngay lúc đó, hoàng thượng thật sự ý truy phong, chỉ là khi đó đúng lúc Võ Thần Vương tới cầu kiến nên thấy, hoàng thượng thuận miệng hỏi, , cũng chết, hà tất còn giày vò? Còn nếu hôm nay giữ nguyên danh tiếng trinh tiết cho nàng, nếu nhà ai vị hôn phu qua đời thì nữ tử nhà đó cũng dám tìm rể hiền nhà khác.
Hoàng thượng cảm thấy lý, dù thì ngài là miệng vàng lời ngọc, tùy tiện một câu thì bá tánh khắp thiên hạ đều sẽ theo.
Nếu tán dương Tống Anh, e rằng sẽ bá tánh hiểu chuyện, dùng chuyện để yêu cầu nữ tử cưới goá phụ.
Còn lập tức nương theo lời của Võ Thần Vương, Tống Anh phúc mỏng, chịu nổi ưu ái của hoàng gia, hoàng thượng mới nhắc tới chuyện truy phong nữa.
Diên Bình Hầu quyết định hành động thận trọng, vốn dĩ định chọn bừa vài phái , nhưng bây giờ...
Chọn mấy tâm phúc trung thành.
Ở kinh thành , nhà nào chuyện gì bí mật. Đột ngột phái một nhóm ngoài sẽ khiến khác chú ý nên lấy danh nghĩa ngoài để tế bái tổ tiên. Thế nhưng, chuyện tế bái tổ tiên thể để hạ nhân , nhất định con nối dòng theo mới .
Trưởng tử mới thương, thứ tử đủ tư cách, chỉ thể để ấu tử .
Có điều, ấu tử vẫn còn nhỏ.
Bây giờ chỉ mới mười ba tuổi, sức khỏe , cũng thể chịu nổi đường sá xa xôi .
"Nghe thành Dung phong thuỷ , cứ để Hành Nhi . Trên đường chậm một chút, hẳn là sẽ vấn đề gì lớn." Lam thị suy nghĩ một chút .
Cũng thể mở miệng để thứ tử mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-659.html.]
Bà ít nhi tử, thật sự sự lựa chọn nào khác.
"Tứ ?" Lam thị dứt lời, bên ngoài một tiểu cô nương bước .
Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, hoạt bát lanh lợi: "Nương, con mới thấy cho Tứ đến chỗ phong thuỷ . Đó là chỗ nào ?" Tống Tâm Hoa mở miệng hỏi.
Lam thị trừng mắt nữ nhi một cái: "Để Tứ con tế bái tổ tiên."
"Vậy con cũng !" Tống Tâm Hoa lập tức .
"Con là nữ hài tử, chạy loạn cái gì? Ở trong nhà, chỗ nào cũng cho !" Diên Bình Hầu vốn vui, lập tức ngăn cấm.
Ánh mắt của Tống Tâm Hoa trở nên ảm đạm.
Đến khi phụ của nàng ngoài, lúc , Tống Tâm Hoa mới đỏ mắt : "Nương, xem cha kìa, cha quá bất công đấy! Dựa mà cho Tứ ngoài mà cho con ngoài!?"
"Tâm Nhi, đừng náo loạn nữa, tâm trạng của cha con đang . Hơn nữa, bọn để con việc chứ chơi." Lam thị lo lắng .
Sao trượng phu thể bất công chứ?
Nhiều nữ nhân như , tận mười mấy đứa con, nếu Tâm Nhi là đích nữ thì lãng quên từ đời nào .
Đừng là Tâm Nhi, ngay cả Hành Nhi cũng bao giờ quan tâm.
Người thể để mắt tới cũng chỉ một trưởng tử...
May mà trưởng tử do bà sinh , nếu thì...
"Đến thành Dung... Chẳng lẽ là đón tỷ tỷ tới nhà chúng ?" Tống Tâm Hoa hỏi thử.
Trong lòng nàng lo lắng, trong các nữ nhi của phụ , nàng vốn thứ tư, đổi thành Ngũ tiểu thư.
Đích trưởng nữ là Tống Anh, Tống Hoan vốn dĩ là thứ nữ, nhưng dù cũng ghi danh nghĩa của mẫu nàng nên từ nhỏ sống khá . Trước khi Tống Anh trở về, nàng từng cho rằng Tống Hoan chính là đích tỷ cùng mẫu của nàng !