Nàng và nguyên chủ hòa hợp thành một nên nàng thể cảm nhận cảm xúc của nguyên chủ.
Chẳng hạn như, nguyên chủ bao giờ hận bất cứ một nào trong thôn, bởi vì từng rời hai năm nên mỗi một gốc cây, ngọn cỏ trong thôn đều là năm tháng yên bình đối với nàng .
Lúc nguyên chủ bất lực nhất, nàng về phía mà trò chuyện với bọn họ.
Cũng trấn an, cũng thấy cảnh tượng cả nhà náo nhiệt bận rộn như giờ.
Đáng tiếc, lúc nguyên chủ sắp chết, đa cảm xúc nhận chỉ là lạnh nhạt, cảnh tượng thấy chính là Tống gia phân gia.
Điều cũng dẫn đến việc khi Tống Anh dung hợp tất cả của nguyên chủ, cảm xúc hề d.a.o động quá nhiều, nội tâm cũng mấy phần lạnh nhạt.
Cho dù bề ngoài đối xử với của Tống gia thì cũng chỉ để giữ thể diện, khó một chút thì chính là đóng kịch mà sống qua ngày thôi.
Hơn nữa, tất cả những gì nàng cho Tống gia đều là chuyện dễ như trở bàn tay, cần để tâm.
lúc , thấy thái độ của cả nhà, trong đầu Tống Anh xuất hiện ký ức của nguyên chủ.
Khi nguyên chủ còn nhỏ, trong nhà cũng giống như .
Trong nhà là đám trẻ con nghịch ngợm như khỉ, vui vẻ , khung cảnh gia đình ấm áp và tươi , giống hầu phủ, khắp nơi lạnh lẽo như băng, khắp nơi đáng sợ, lời lạnh nhạt khiến trong lòng nàng cảm thấy tất cả điều ở thôn Hạnh Hoa trở nên giống như thiên đường.
Tống Anh rộng lượng nhưng thật nội tâm lạnh nhạt. giờ phút , nàng cảm nhận tấm lòng lương thiện và thuần khiết của nguyên chủ.
Nguyên chủ giống như chốn bồng lai, giống như một vầng trăng sáng tỏ, thuần khiết.
Từ nhỏ, nàng ... của Tống gia đối đãi một cách khách khí và xa cách, xem như gia đình thật sự, hầu phủ tra tấn, càng là hai bàn tay trắng. Thế nhưng, đối với nàng mà , cuộc đời nỗi đau khổ mà là một làn hương ngọt ngào.
Tống Anh đột nhiên cảm thấy dường như cơ thể thả lỏng, đều cảm thấy khác lạ.
Còn đau đầu.
"Sao ?" Nguyễn thị nhanh chóng nhận . "Đau đầu." Tống Anh gõ gõ đầu.
"Gõ đầu mạnh như gì? Đừng gõ hỏng đấy. Thấy khó chịu thì nghỉ ngơi . Ta chừa cơm cho con, khi nào đói bụng thì ăn." Nguyễn thị vội vàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-653.html.]
"Ta giận ngươi." Lão gia tử bổ thêm một đao, "Mau nghỉ . Chuyện gì to tát , đáng để đau đầu ?"
Hừ, dù cũng là trẻ, bằng ông càng già càng dẻo dai, còn thể cầm lái thêm năm mươi năm nữa.
Tống Anh cảm thấy đầu như nứt , cũng đấu võ mồm với lão gia tử nữa, vội vàng phòng cha nương của Nhị phòng ở đây nghỉ ngơi.
Sau khi lên giường, Tống Anh dường như ngủ .
Trên thực tế, nàng như chìm cõi mộng, thấy ba luồng ánh sáng. Một luồng trắng thuần, một luồng xám bạc, một luồng vàng rực.
Lúc , luồng ánh sáng vàng rực và trắng thuần đang hợp thành một thể, đó bắt đầu cắn nuốt luồng ánh sáng xám bạc.
Tống Anh cảm thấy bối rối. Đây là thứ quỷ quái gì ...
Dứt khoát yên chờ đợi.
Đến tối, thấy nàng vẫn khó chịu, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn ngủ ở phòng Tống Tuân, còn phòng chính để cho nàng. Đêm nay, Tống Anh quả thực đại chiến ba trăm hiệp, mệt mỏi khủng khiếp.
Cuối cùng cắn nuốt một phần luồng ánh sáng xám bạc. khó khăn lắm cũng chỉ cắn nuốt một chút xíu mà thôi, bởi vì luồng ánh sáng xám bạc bản lĩnh lớn, chỉ liên tục chạy tới chạy lui mà sức chiến đấu cũng siêu mạnh, quả thực sợ gì cả.
khi tiếp xúc với luồng ánh sáng xám bạc thì đầu óc của Tống Anh lập tức cảm thấy khó chịu.
Vậy mà trong đầu hiện lên mấy hình ảnh lộn xộn.
Có núi, biển, loài vật lớn, loài vật nhỏ, còn chim... bay trời, bơi biển...
Sau khi mở mắt , Tống Anh cảm thấy dường như bản khác .
Nàng cũng rõ khác biệt chỗ nào, giống như... khi thăng cấp trong quá trình tu luyện, lúc quan sát thế giới thì bộ cảnh vật đều đổi.
"Con nó, rốt cuộc cầm kịch bản gì ?!" Tống Anh thầm một câu.
"Phi!" Vì nàng chửi thề?!