THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 652

Cập nhật lúc: 2025-07-28 02:12:04
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bây giờ mấy đứa Đạt ca nhi cũng trưởng thành, còn là trẻ con nữa. Ta dạy con nhưng luôn cảm thấy như đây là , trẻ con cứ như thì cũng sẽ trở thành loại vô lương tâm. Chúng đều là một nhà,bây giờ ở cùng với , sợ." Đại Diêu thị bồi thêm một câu.

Nói xong, mà trong lòng bà mơ hồ xuất hiện một chút kiêu ngạo.

Năm đó lúc phân gia, bà về nương gia, cha bà nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Nói bà là kẻ vô tâm, chất nữ mà nó lớn lên chịu ấm ức lớn như , vốn sợ hãi lạnh lòng, là lúc gia đình nên bảo vệ, thế mà bà chỉ trấn an mà còn đạp thêm một cú, quả thực giống chuyện mà con

!

Khi đó, bà dựa lý lẽ để tranh luận, cảm thấy bản sai.

thật cũng lâu dám về nương gia, bởi vì trong lòng chột .

Tiêu thị thì trái ngược với Đại Diêu thị. Năm đó, khi tách Nhị phòng , nương gia của bà cảm thấy bà đúng,ngoài còn ít lời bậy bạ về Nhị phòng, mà trong lòng Tiêu thị cũng khó chịu.

Nguyên nhân là vì bản nương gia .

Chuyện mà bọn họ cảm thấy bà đúng thì chắc chắn là sai. Nếu suy nghĩ của bà đồng nhất với của nương gia thì chứng tỏ bà khác gì của nương gia, đều là loại khác chán ghét...

Trong lòng Tiêu thị nghĩ từ lâu, nhưng mấy lời mà bà sẽ ngoài miệng, nhất là khi mấy đứa con của , chỉ đành nhẫn tâm nuốt xuống.

Còn về Tiểu Diêu thị...

Không chuyện của nàng , nàng đều theo Tống Mãn Sơn.

Trước đây, Tống Mãn Sơn là lông bông, để bụng chuyện trong nhà.

"Đại tẩu đúng. Ta ăn , tầm mắt cũng hạn hẹp, nhưng lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ và cả Tam Nha đều thích ngươi." Tiêu thị mất tự nhiên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-652.html.]

Nếu để một Tống Anh đối mặt với bên đó thì con cái trong nhà đều sẽ oán trách. .

Lần là con cái chọn, chọn.

"Ta theo tướng công, nhưng tướng công theo ngươi nên ngươi đừng hỏi ý , nên thế nào thì thế đấy." Tiểu Diêu thị thản nhiên một câu. Tống Anh mấp máy môi.

"Các ngươi đúng là mắt, quyết định như cũng vì cho các ngươi mà thôi. Vị công tử mà đắc tội hôm vốn dĩ thù oán với thôn chúng , kết quả bởi vì mà gây phiền phức cho thôn dân. Khó chắc nhà đó sẽ như ..." Tống Anh .

"Nhị Nha! Ngươi đúng ! Ngươi thấy trong thôn ai trách ngươi ? Người chuyện cũng là ngươi, ngươi đuối lý cái gì?" Đại Diêu thị cao giọng.

Nguyễn thị thấy lời mấy trục lí thì nước mắt liên tục rơi xuống như thứ đáng tiền. .

Trong lòng bà cảm động đến tột độ, nhất là khi Đại Diêu thị giờ mắt , ánh mắt càng tha thiết hơn.

"Đại tẩu... Lời của ngươi thật sự chạm đến đáy lòng của ..."

Nếu luôn Đại Diêu thị ghét bỏ, lúc Nguyễn thị hận thể nắm tay bà .

Đại Diêu thị giật : "Ngươi cái gì? Vốn dĩ là bản tự nguyện giữ Nhị Nha , ngươi thì giống như là ép buộc !"

"Chuyện ... Chuyện ..." Nguyễn thị lau nước mắt, "Thật sự nhưng nước mắt cố gắng, thể chứ?"

" là tật . Ta thấy nếu thật sự tìm tới thì chúng cũng cần cầm d.a.o hù dọa , chỉ cần đẩy ngươi . Nước mắt của ngươi thể dìm c.h.ế.t bọn họ !" Đại Diêu thị cong môi ghét bỏ. "Ta cảm thấy như cũng

đấy." Tiêu thị nhịn một tiếng. Nghe thấy lời , Đại Diêu thị và Tiểu Diêu thị vui vẻ .

Nguyễn thị ngơ ngác, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm, vô tội các trục lí, đó , biểu cảm kỳ quặc.

Không khí lập tức hòa hợp hơn nhiều.

Trong lòng Tống Anh vô cùng thổn thức, trái tim lúc thật sự ấm áp.

Loading...