Sau khi câu , Tống Anh cong môi : "Hơn nữa, cho dù cảm thấy vấn đề gì thì cũng hỏi ý kiến của chứ?"
Tống Lão Căn hung dữ trừng mắt nàng.
"Ta quyết định! Không ai phép phản bác, nếu thì cút khỏi Tống gia cho !" Tống Lão Căn nghiêm túc , "Trước đây tách nhà ngươi quả thực là vì hiểu những chuyện quanh co lòng vòng . ngươi yên tâm, quá tam ba bận,
cho dù bây giờ gì thì cũng sẽ đuổi ngươi ngoài!" Tống Lão Căn cũng cảm thấy hổ.
"Nếu ngươi nhắc tới chuyện đây thì cũng ngại mà thẳng với ngươi, chỉ là một quê mùa thì cái gì? Lúc , ngươi đầy m.á.u về. Người nhà đó chỉ để mấy câu, nếu bọn hươu vượn ngoài thì đừng hòng sống yên nữa, còn bây giờ thể bảo vệ tính mạng là chuyện đáng mừng , giữa tang sự và hỉ sự thì chọn cái nào?"
"Nếu ngươi là thì ngươi sẽ gì? Nghe thấy lời , ngươi hoảng sợ ? Trong nhà nhiều trẻ con như , cũng thể vô duyên vô cớ liên lụy , chỉ đành tách các ngươi !
Đây cũng là vì cho cả nhà!" Lão gia tử hùng hổ.
" quả thực là lòng riêng, với ngươi. May mà ngươi chê, mấy năm nay chiếu cố trong nhà nhiều.
Bây giờ còn là cái gì cũng , nếu còn kiêng kị đủ điều như thế thì khác gì súc sinh?" Tống Lão Căn lạnh mặt tiếp.
Lời chỉ cho Tống Anh mà quan trọng hơn cả là cho những khác trong Tống gia .
Bây giờ xem việc đắc tội hầu phủ sẽ đến mức nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là chèn ép khiến cuộc sống của cả nhà lắm mà thôi.
chẳng đây cũng sống như ? Chỉ cần còn sống thì cái gì cũng dễ .
"Ta cũng sợ cho ngươi, nếu ngươi rõ ràng với rằng đắc tội với nhà đó sẽ c.h.ế.t thì sẽ bảo Đại bá, Tam thúc, Tứ thúc của ngươi cút thật xa, ít nhiều cũng để con cháu đời . Không chừng mấy chục năm sẽ đứa tiền đồ, sẽ giúp giải oan." Lão gia tử tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-651.html.]
Nếu thật sự nguy hiểm như thì ông già như ông cũng mà theo lão Nhị, xem như trả nợ.
Nếu , cứ luôn thiếu nợ cũng chuyện .
"Được , chỉ thôi mà. Sao tính tình của nóng nảy như thế chứ?" Tống Anh thở dài.
Nàng mới mấy câu mà lão gia tử lải nhải một tràng dài .
"Nhị Nha..." Đại Diêu thị do dự một chút mở miệng, "Trước đây khi phân gia, quả thực cũng nhúng tay, ồn ào tách nhà các ngươi . Thế nhưng khi đó thật sự dọa sợ, chủ yếu là vì nghĩ cho mấy đứa nhỏ..."
", đúng, cũng như . Nếu trong nhà mấy đứa nhỏ thì nghĩ nhiều như chứ? Đời cực cực khổ khổ còn vì mấy đứa của nợ bọn chúng ?" Tiêu thị cũng vội vàng tiếp lời.
Tiểu Diêu thị cúi đầu Khang ca nhi trong lòng.
Chất nữ cũng là , thể nào thương. Dù thì bọn họ cũng là con , cũng tình cảm, nhất là Đại Diêu thị và Tiêu thị gả tới đây từ lâu, gần như Tống Anh lớn lên. Nếu bọn họ con thì dù trả giá bao nhiêu cũng
cả.
khi cha nương thì lòng sẽ nhỏ .
"Nương? Người ý gì? Không là vứt bỏ Nhị tỷ của đấy chứ?" Tống Đạt cau mày, vui. .
"Không , nương ý đó, chỉ là giải thích rõ ràng mà thôi..." Đại Diêu thị vội vàng xua tay, "Ta cảm thấy cha đúng, ngươi là một tiểu nha đầu thì đừng chạy loạn. Nếu chạy đến địa bàn của khác mà ức h.i.ế.p thì bọn cũng . Như còn bằng ngoan ngoãn ở trong nhà.
Nếu thật sự tìm tới cửa gây phiền phức, nhà nhiều như , cứ thẳng tay đánh đuổi bọn họ ngoài!"