Tống Anh tính toán thời gian, bây giờ là tháng mười, ít nhất cũng hai, ba tháng nữa, bên kinh thành mới thể truyền đến chút động tĩnh.
Hai tháng sẽ bước sang năm mới, hầu phủ là gia đình lớn, nhiều việc, mà nàng chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé nên chắc hẳn sẽ giữ để tính sổ nàng .
Hơn nữa, còn của Khai Dương công tước phủ di dời sự chú ý nên cuộc sống của nàng vẫn thoải mái.
Vì , nàng nhanh chậm, nên cái gì thì cái đó.
Làm xà phòng là nghề cũ, nhanh nên đến nửa tháng , nhà xưởng sản xuất lớn hoạt động, ít thương nhân gần đó tin mà đến.
Thôn trang nuôi khá nhiều gà, vịt, ngỗng, Tống Anh cho cắt lông tơ của chúng để mấy món đồ nhỏ bằng lông.
Vào thời điểm năm ngoái, nàng còn sợ lạnh, nhưng lẽ bởi vì tu luyện nên năm nay cảm giác gì.
Còn các yêu tinh thể chất khác với con nên cần tới mấy thứ .
Thứ dễ sản xuất hàng loạt, thứ nhất là dễ bắt chước, thứ hai là quá khác biệt so với quần áo và trang sức truyền thống, nhiều cũng chắc bán .
Vì , Tống Anh chỉ mấy món để tặng cho lão gia tử, cha nương và Tống Tuân.
Nhất là Tống Tuân, sách sợ lạnh.
Trước đây, Tống Anh bắt mấy con dã thú linh trí cũng thu mấy bộ lông, lúc đưa hết cho bốn .
Còn những khác của Tống gia thì phúc phần .
Bây giờ, Mã thị tức phụ nhi Nguyễn thị, một vạn điều mắt.
Hiện tại sắp ăn Tết, Tống Anh tặng lễ cho nương gia vô cùng phong phú, nhưng trong đó một món nào dành cho bà .
Năm nay Nguyễn thị vẫn mặc áo bông mới, thậm chí lão thái thái còn từng thấy chất liệu đó bao giờ.
Nguyễn thị chăm sóc trẻ mấy tuổi, sắc mặt trắng trẻo hồng hào, cực kỳ xinh .
Nguyễn thị như thế, Đại Diêu thị và những khác đều chịu tụt đằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-647.html.]
Tóm , trong các nữ quyến trong nhà, Mã thị khó coi.
Đương nhiên, mấy nhi tử nhà vẫn hiếu thảo, mua ít quần áo cho Mã thị, chẳng qua chỉ mua loại mà lão phụ nhân bình thường mặc, còn mấy thứ đồ trang sức thì .
So sánh với những khác trong thôn, Mã thị như xem như vô cùng thể diện.
mấy tức phụ nhi ăn mặc đẽ, trong lòng Mã thị thật sự ghen ghét vô cùng.
"Đã bao nhiêu tuổi mà còn ăn mặc như , sợ khác chê ? Ta thấy dáng vẻ của ngươi giống như thể việc.
Không bên tiệm ăn đều do Kim Sơn hết đấy chứ? Ngươi ở đó việc dưỡng sức khỏe tiểu thư?" Mã thị thấy Nguyễn thị thỉnh thoảng còn tủm tỉm thì thật sự nhịn nữa.
Nguyễn thị sửng sốt, đầu bà .
"Ta cũng tặng nương hai tấm vải mà? Sao may thành quần áo mà mặc?" Nguyễn thị .
"Sao tổ tiên Tống gia bọn cưới tức phụ nhi phá của như ngươi chứ? Không chăm lo cho gia đình! Loại vải nào mặc chẳng giống ? Còn bằng bán lấy tiền mua thêm mấy đấu gạo!" Mã thị hừ một tiếng.
Nguyễn thị hiểu, vải... mang bán ?
Trong lòng tiếc.
Quần áo mà nhi nữ nhà hiếu kính, bà nỡ bán, đương nhiên ăn mặc thật , nhưng bà là tức phụ nhi, thể chỉ mặc quần áo một nên cũng chuẩn cho bà bà một phần.
Không ngờ...
"Đây là tâm ý của A Anh..." Tống Nguyễn thị thở dài, "Bên tiệm ăn cũng nhiều việc, còn mời hai tới nên và Kim Sơn chủ yếu phụ trách tính tiền.
Lúc đông khách, mới xuống bếp, sẽ dơ quần áo ."
Đại Diêu thị xong thì cũng thấy lo Nguyễn thị.
Không ? Bà bà đang cảm thấy dạo Nguyễn thị sống quá đấy!
Ngu ngốc!