Chẳng chỉ là vị hôn phu của nữ nhi c.h.ế.t thôi ? Vậy mà nuôi nữa?
"Chuyện cũng khó trách bọn họ.
Tuy lão Vương gia hoang đường nhưng là trưởng bối của hoàng thượng.
Cho dù còn sống thì ai dám cưới?" Tống Anh tiếp. Tiết Nhị cũng cảm thấy lý.
Cho dù là tiên trời thì cũng dễ tái giá.
"Tống cô nương, bây giờ ngươi sống... thế nào?" Tiết Nhị hỏi tiếp.
Nếu ai thì sẽ cho rằng Tiết Nhị là hiểu chuyện, lương thiện.
Thế nhưng trong lòng Tống Anh hiểu rõ, một công tử thể dung túng chưởng quầy trướng g.i.ế.c để cướp công thức điều chế, cho dù thỉnh thoảng biểu hiện mấy phần ngốc nghếch đáng yêu thì cũng liên quan gì đến hai chữ "lương thiện".
"Bây giờ... đương nhiên là một lời khó hết." Tống Anh thở dài,"Quả thực công thức điều chế xà phòng là của nhưng bên cạnh của hầu phủ trông chừng chặt chẽ, cũng tiền kiếm thể giữ mấy ngày."
"Tống cô nương vất vả ." Tiết Nhị vì để thể chạy trốn mà giờ phút cũng tỏ vô cùng đồng tình.
Tống Anh diễn kịch đủ.
Tiết Nhị cũng bày vẻ mặt chờ mong.
Chờ đến nửa đêm, Tống Anh tuân thủ lời hứa, đến đây thả .
Không thả thì thể gì đây? Chẳng lẽ nuôi cho tốn lương thực ?
Nàng lén lút quan sát xung quanh, lặng lẽ một tiếng động mở cổng , đó vẫy tay về phía Tiết Nhị công tử: "Tạm biệt công tử.
Nếu đến chặn đường ngươi thì nhất định lấy tính mạng trọng, tuyệt đối phô trương!"
"Được! Đa tạ Tống tiểu thư! Có duyên gặp !" Vẻ mặt của Tiết Nhị hết sức nghiêm trọng, ôm quyền một tiếng lập tức xoay chạy .
Tống Anh cong môi .
Bọn họ rời , Tống Anh nhanh chóng sang một bộ đồ đen, bịt kín mặt, mấy yêu tinh bên cạnh cũng như thế, cả nhóm bắt đầu đuổi theo.
Muốn đuổi kịp một thì gì khó? Không bao lâu , nhóm Tống Anh đuổi kịp Tiết Nhị công tử.
Tiết Nhị công tử đầu , cực kỳ sợ hãi.
Diên Bình Hầu thật ác độc, ngờ bọn họ thật sự gi.ết ch.ết !?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-646.html.]
Mạng nhỏ quan trọng...
Trong đầu hiện lên lời Tống Anh , nghĩ như , lập tức : "Ném tài sản xuống đường, nhất định ném ở chỗ dễ thấy! Mau mau mau!"
Bọn chúng chắc chắn sẽ dừng nhặt tài sản !
Ngựa mà bọn họ cưỡi đến nên chỉ thể dùng chân chạy trốn.
Lúc , đường sá gập ghềnh, thật sự đáng thương.
"Đại tỷ, nhiều ngân phiếu quá... Làm đây? Có đuổi theo nữa ?" Ngưu Đại Lực tiền bạc chân, nhấc chân nổi.
Công tử nhà giàu thật sự tiền, ngoài còn mang theo một xấp ngân phiếu dày như .
"Mấy thứ do lão tử cướp đoạt, là tự cần đúng ?" Tống Anh nhặt ngân phiếu và bạc vụn lên.
Ừm, đúng là ít.
Ngân phiếu 7000 đến 8000 lượng, bạc vụn mấy trăm lượng, mấy đồng xu.
Ngoài , Tống Anh còn cướp mười mấy con ngựa đánh của , lúc đưa hết đến thôn trang nuôi dưỡng.
"Người còn thông minh, ném tiền để giữ mạng." Ngưu Đại Lực gật gật đầu.
"Ai, vốn dĩ đánh gãy một chân của .
Nếu bây giờ thu tiền mà còn đánh gãy chân thì cũng .
Vậy cứ xem như bỏ qua ." Tống Anh cảm khái một tiếng dẫn trở về.
Nàng cũng cảm thấy bản quá đáng.
Nếu Tiết Nhị năng lực thì chắc chắn sẽ giỏi tra tấn khác hơn nàng.
Nói đến cùng thì chính là Nhị công tử của Tiết gia tài nghệ bằng khác, đáng đời!
Đoàn Tiết Nhị công tử chạy thở hồng hộc, cảm thấy lưng giống như bầy sói đuổi theo, chạy suốt đêm về trấn, cũng dám nán thêm, thu dọn qua loa một chút lập tức lên đường hồi kinh!
Tống Anh đúng, một ở đây chừng sẽ diệt trừ.
Hơn nữa, về kinh thành, cho cha để cha báo thù cho !
Hắn và Diên Bình Hầu đội trời chung!