Tống Anh năng lung tung.
Đương nhiên, tuy là bậy nhưng ít nhiều vẫn căn cứ.
Hầu phủ chắc chắn thể nào những chuyện với một nữ nhi yêu thương như nguyên chủ, nhưng dù thì nguyên chủ cũng là sống sờ sờ, giờ cũng ít tin đồn nhảm.
Sắc mặt của Tiết Nhị công tử trở nên lúng túng.
Đó là cha nương của , mà bây giờ vũ nhục như thế, lúc còn thể phản bác!
"Nghe năm đó, trưởng nhà ngươi cùng đua ngựa với trưởng nhà ngã nặng, trưởng nhà chỉ ngã gãy chân, nhưng trưởng nhà ngươi thể con nữa? Vậy thì thật sự là... quá đáng tiếc.
mà cha nương ruột của đây là quả báo." Tống Anh tiếp.
Thấy đủ nhiều, Tống Anh cong môi : " những chuyện đó đều là chuyện quá khứ.
Bây giờ cha nương ruột đuổi ngoài, thù hận giữa hai nhà chúng liên quan đến , nhất định sẽ thả ngươi .
mà..."
Tống Anh trái , ánh mắt đảo qua đám Ngưu Đại Lực, đó tỏ khó xử.
Ánh mắt nhanh chóng Tiết Nhị công tử phát hiện , cũng hiểu rõ.
Chẳng trách những lợi hại như thế, hóa là hạ nhân ngầm của hầu phủ!
Một sống sờ sờ như giả chết, hầu phủ thể yên tâm ? Chắc chắn phái trông chừng chặt chẽ, tránh để giả c.h.ế.t trở về!
Hơn nữa...
Ngẫm xem, những ngày qua sống kiểu gì? Mấy hạ nhân là của Khai Dương công tước phủ thì đổi thái độ với , hiển nhiên là chủ tử đằng ảnh hưởng, mà vị chủ tử Tống Anh mặt mà là Diên Bình Hầu!
Tiết Nhị thiếu càng nghĩ càng giận.
"Như , chờ đến buổi tối, sẽ thả ngươi , nhưng động tĩnh của ngươi nhất định nhỏ một chút.
Nếu , bọn họ bắt , lẽ bọn họ sẽ thật sự đánh gãy chân của ngươi... Tất cả đều dựa hết vận may của ngươi đấy nhé?" Một lát , khi thấy mấy yêu quái đang trò chuyện với ở đằng xa, Tống Anh tỏ đồng tình, thêm.
Trong lòng Tiết Nhị thiếu chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-645.html.]
Có thể rời khỏi đây ?! "Được..." Tiết Nhị vội vàng .
"Suỵt, tuyệt đối đừng để lộ ngoài." Tống Anh nghiêm túc tiếp, "Ta khuyên ngươi nhất định chạy nhanh lên, khi chạy thì tuyệt đối đừng nữa.
Ngươi cho rằng Vạn Linh Trai là của ? Hoàn .
Người ở chỗ đó đều là của Hầu gia.
Nếu ngươi , bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách âm thầm gi.ết ch.ết ngươi.
Dù thì trời cao, hoàng đế ở xa, cha ngươi cũng thấy... Cho dù cha ngươi báo thù cho ngươi thì đến lúc đó, hầu phủ đá lá chắn là xong chuyện ."
"..." Tiết Nhị cảm thấy tam quan của bản vỡ nát.
Chẳng trách!
Một thôn phụ thể thể đánh ngã Thúy Nhan Trai của ?! Còn gi.ết ch.ết chưởng quầy và quản sự kiếm tiền giỏi nhất của !
Không chỉ như thế, huyện lệnh cũng chủ cho nàng, thèm để ý đến lời của Nhị công tử là !
Vì ? Chính là vì chỉ là một Nhị công tử, còn đối phương là Hầu gia!
"Ngươi yên tâm, nhất định sẽ cẩn thận!" Vẻ mặt của Tiết Nhị nghiêm trọng.
"Ừm, ngươi hiểu là ." Tống Anh gật đầu, đó đồng tình một cái.
"Tống tiểu thư, ngươi... cũng chuyện bất đắc dĩ ? Sao lưu lạc đến đây thôn phụ chứ?" Tiết Nhị cảm thấy đối phương biểu đạt thiện ý như thế thì bản cũng thể quá đáng quá nên lập tức nhẹ nhàng hỏi han.
Còn chuyện cha nương nỡ để nàng c.h.ế.t mà Tống Anh lúc nãy, chắc chắn là cho đám hạ nhân ngầm !
"Ai... Nói thì dài..." Tống Anh thở dài, "Năm đó, khi lão Vương gia chết, cha nương cảm thấy lão Vương gia khắc chết.
Bọn họ vốn dĩ thích , lúc còn cảm thấy chậm trễ nhân duyên của tỷ bên , để xuất gia ni cô.
Nếu thích thì dùng một dải lụa trắng siết c.h.ế.t ..."
"Sau đó, rạch mấy đường lên mặt quỳ xuống cầu xin bọn họ, cam đoan nhất định sẽ rời xa kinh thành nên mới tạm thời giữ mạng sống, nhưng vẫn khó tránh khỏi... trông chừng chặt chẽ.
Còn về vết thương mặt... may mà sâu lắm, mua ít thuốc về dùng nên khỏi ." Tống Anh thở dài .
Đối phương xong thì hỏi: "Không ngờ nhà ác độc như thế?"