Các thôn dân , nhóm Ngưu Đại Lực và Chu Đại Tráng lộ nụ hung tàn.
Cổng đóng , khóe miệng của bọn họ cong lên, vui vẻ chằm chằm các thị vệ đang lăn lộn kêu gào đất.
Lúc , Tiết Nhị công tử chỉ cảm thấy mắt mơ mơ màng màng, trong dày tựa như sông cuộn biển gầm, quả thực giống như con lươn chui trong bụng, trong cổ họng là cảm giác buồn nôn.
Mùi hôi cũng nhanh chóng tan , một lát , lỗ mũi cuối cùng giải thoát.
đầu óc vẫn còn thứ mùi ghê tởm chi phối, sắc mặt tái nhợt, nhũn , chút sức lực nào.
"To gan! Các ngươi, các ngươi dám phóng độc!" Tiết Nhị công tử nổi giận.
Sao đời to gan lớn mật như ? Không ngờ dám dùng độc ngay mặt nhiều như thế.
Hơn nữa, độc quá mạnh, giờ từng gặp .
Chẳng qua chỉ là một kẻ nhà quê, thế mà tâm tư ác độc đến mức !
Tiết Nhị công tử xong, Ngưu Đại Lực lập tức nở nụ ngây thơ: "Ngươi hiểu lầm , bọn dùng độc, đó là rắm."
"..." Cái gì?!
Thanh Liên nhã nhặn , "Công tử chớ trách.
Bọn là nhà quê, trong nhà nhiều nguyên tắc, cũng ai bản lĩnh cầm đại đao, chỉ đành dùng cách .
ngài yên tâm, bọn cứu đứa trẻ thì sẽ khó dễ các ngài."
trong đầu Tiết Nhị chỉ hiện lên một chữ: Rắm? Thế nên, lúc nãy chính là...
"Oẹ ——" Càng nôn dữ dội hơn.
"Chủ nhân của bọn thật sự bận rộn, cứ từ từ mà chờ.
để tránh chuyện như xảy nữa, khi chủ nhân tới, các ngài .
Còn về chỗ ở... Ờm, cứ ở ngay trong cái sân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-638.html.]
bên cạnh là chuồng của Đại Bạch, các ngươi đụng , nếu sẽ lừa đá đấy." Ngưu Đại Lực nghiêm túc .
Nói xong, để các yêu quái khác ở đây trông chừng, Ngưu Đại Lực nấu cơm.
Tay nghề của Ngưu Đại Lực là học từ Tống Anh nên nàng cũng xào đồ ăn ngon.
Trong nhà sẵn gà và trứng, trong mương cạn ở hậu viện thể mò mấy con lươn.
Chuyện bắt vật còn sống khó đối với yêu quái, thế nên chỉ chốc lát , trong sân thoang thoảng mùi thơm.
Lúc , Tiết Nhị mới cảm thấy xoang mũi thoải mái hơn nhiều. Thức ăn nơi thôn quê khá thơm đấy.
Tiết Nhị còn tức giận, nhưng thấy sắc trời bây giờ tối, khi ăn xong mới sức lực tính sổ với bọn họ, thế là thản nhiên ghế đá trong sân như đại lão gia, chờ đồ ăn bưng tới đây.
Khoảng chừng một canh giờ , đồ ăn nấu xong.
Quả thực cũng bưng lên đặt bàn đá, nhưng mới vươn tay định cầm đũa thì lợn rừng tinh sửng sốt vội vàng tiến lên túm chặt cổ tay của , đó dùng sức ném sang một bên.
"Làm gì đấy? Xem nơi là nhà ngươi ? Mấy món là thứ ngươi thể ăn ?" Chu Đại Tráng hừ một tiếng.
Đồ ăn Tiểu Ngưu , còn kịp nếm thử một miếng mà định thò đũa gắp ! Hừ!
"..." Tiết Nhị trợn trừng mắt.
Đồ ăn chuẩn cho ?!
"Các ngươi! là to gan, là Nhị công tử nhà Khai Dương công! Các ngươi dám nhục như thế!?" Tiết Nhị cả giận .
Chu Đại Tráng thở phì phò, trông vẻ tức giận.
Thanh Liên vội vàng tiến lên ngăn cản: "Vị công tử , chủ nhân của nghèo khổ, nuôi sống bọn dễ dàng.
Trong nhà cũng bao nhiêu thức ăn, nếu cho các ngươi ăn thì bọn cái ăn.
Vì , các ngươi tự nghĩ cách !"
Hắn ngăn cản lợn rừng tinh là vì sợ con lợn rừng nhất thời tức giận, va chạm nhẹ với vị công tử thì gì đáng lo, chỉ sợ một khi cẩn thận sẽ kiềm chế mà giẫm nát hoa cỏ trong nhà.