Tiết Nhị công tử đắc ý, lạnh lùng một tiếng, khi còn lôi Ngưu Sơn Sơn theo.
Cổng nhà Tống Anh mở rộng, các thôn dân ở bên ngoài chằm chằm trong như thể sợ những tra tấn Ngưu Sơn Sơn, còn Ngưu Sơn Sơn lúc đến khàn giọng.
Thanh Liên hậu viện hái trái cây, về sảnh ném tay Ngưu Sơn Sơn.
"Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu đổ m.á.u chứ đổ lệ." Thanh Liên nghiêm trang .
"..." Ngưu Sơn Sơn cầm quả lê lớn, lòng đầy chua xót. Nói thì đơn giản lắm, đổ m.á.u chứ đổ lệ.
Hắn đe dọa hành hung, thể chứ!
Đổi thành thử xem?
"Hoắc nương tử thể tới ?" Tiết Nhị công tử hỏi. "Chuyện thì xem tình hình.
Nếu vận may , chủ nhân bận thì chắc hẳn sẽ đến. nếu chủ nhân bận rộn thì lẽ để các ngài ở đây mấy ngày.
Khi nào chủ nhân bọn tới thì lúc đó ngài sẽ rời ." Thanh Liên đáp.
"A, ý của ngươi là giam lỏng bản công tử ?" Tiết Nhị công tử .
Thanh Liên rụt rè : "Không , là công tử gặp chủ nhân."
Tiết Nhị công tử hừ một tiếng.
Đưa mắt lướt qua sân.
Thật cái sân sạch sẽ, cũng mấy phần ý cảnh.
Đáng tiếc, dù cũng chỉ là một thôn phụ ở quê, thể thưởng thức?
Đợi trong chốc lát, sắc trời tối.
Hắn cũng cảm thấy bụng sôi sùng sục: "Khi nào Hoắc Tống thị mới tới đây!?"
"Lúc nãy mà?" Vẻ mặt của Thanh Liên nghiêm túc.
"Ngươi dám chơi !?" Tiết Nhị công tử lập tức bật dậy. lúc , mấy từ bên ngoài .
Lợn rừng tinh tới, sói con cũng tới, Ngưu Đại Lực và chồn tinh cũng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-637.html.]
Hoàng Đại thẩm cầm một túi nước trong tay, vẻ mặt nịnh nọt tiến lên đưa túi nước qua: "Xin công tử bớt giận.
Người từ từ uống miếng nước, chủ nhân nhanh sẽ tới thôi."
Thật sự bởi vì vẻ mặt của con chồn tinh quá mức nịnh nọt khiến Tiết Nhị công tử cảm thấy những đáng lo nên cũng nghĩ nhiều, lập tức mở túi nước ...
Thế nhưng, ngay đó, một mùi hôi ập mặt khiến bọn họ mềm nhũn, nôn ngay tại chỗ.
Những yêu quái khác trong sân sớm chuẩn xong xuôi nên hề trúng chiêu, nhân lúc vội vàng tiến lên, túm Ngưu Sơn Sơn mùi hôi cho choáng váng ngoài.
"Oẹ ——" Tiết Nhị công tử chỉ cảm thấy dường như bản ngửi thứ mùi ghê tởm nhất đời.
Hoàng Đại thẩm rụt rè . Đó là chất hôi của bà .
Chủ nhân thứ hôi như tùy tiện phóng ngoài, dễ một nhà thương, cho nên bảo bà tìm cách tích trữ .
Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ cách dùng da may thành túi phóng chất hôi trong.
Hiệu quả vẫn đấy chứ?
Con tin cứu ngoài, Ngưu Đại Lực cùng Chu Đại Tráng và sói con lập tức tiến lên tịch thu vũ khí.
Bọn họ nín thở, thu hết bộ đại đao mà những mang tới.
Những thị vệ đó vẫn còn mùi hôi cho khó chịu, sức lực phản kháng.
Trơ mắt đại đao lấy .
"Mọi vất vả , về nghỉ ngơi hết .
Mấy bọn trông chừng những là , chờ chủ nhân thời gian rảnh sẽ tới xử lý.
Các ngươi cần lo lắng , chuyện gì to tát!" Ngưu Đại Lực tủm tỉm, vọng với thôn dân ở bên ngoài.
Ngưu gia thấy con nhà đưa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ đưa đứa trẻ về nhà.
Còn về những ...
Bọn họ đây đều là hạ nhân Tống Anh mua về, đó việc trong thôn nên bọn họ thể nhận .
Nếu thể giải quyết thì bọn họ cũng tiện can thiệp .
Sớm về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn một đống việc ngoài ruộng đấy!