ngẫm lời Tống Anh , Tống Lão Căn bỗng cảm thấy nóng ruột nóng gan.
Hồi tưởng khi đó, trong lòng ông cũng chút khó chịu. Lúc , vốn dĩ khi chạy nạn cũng đến hầu phủ.
Dù thì bậc cửa của nhà đó quá cao, đến mức sắp c.h.ế.t đói thì bọn họ cũng dám bước .
Bên ngoài kinh thành chỗ thuê việc, còn sạp phát cháo khắp nơi, quả thực c.h.ế.t đói.
khi tới kinh thành, vị Hầu gia mới kế thừa tước vị bao lâu, cả nhà vui mừng nên nhà Diên Bình hầu phủ dựng nhiều sạp phát cháo nhất ở giao lộ bên ngoài kinh thành.
Lúc phát cháo còn rằng chỗ gặp thiên tai cũng xem như là quê quán của hầu phủ nên mới việc thiện như thế.
Khi đó ông tỉnh táo lắm, cảm thấy dù thì hầu phủ cũng quan hệ họ hàng với nhà ông, nếu nhà ông tới đây tị nạn mà với hầu phủ một tiếng, lỡ như ý , chừng còn tố cáo hầu phủ màng đến cùng tộc...
Huống hồ, dựa theo lễ tiết bình thường, từ xa tới thì cũng nên qua đó thăm hỏi một chút.
Mộ phần của phụ của lão Hầu gia đầu tiên sớm di dời tới nơi phong thuỷ , nhưng mộ phần của tổ tiên của lão Hầu gia đầu tiên vẫn còn ở đó!
Con cháu bình thường cũng nên tới thăm hỏi một tiếng: Tình hình thiên tai ở quê quán nghiêm trọng ?
Suy nghĩ như , ông đưa cả nhà tới gặp vị Hầu gia mới.
Kết quả...
Không gặp , chỉ gặp một quản gia.
Lúc , ông chỉ nhớ rõ vị quản gia cao cao tại thượng, bọn họ bằng ánh mắt khinh miệt, đó cao giọng Hầu gia bận rộn công việc, thời gian quản chuyện nhỏ nhặt thế , nhưng nể tình là cùng tộc nên cũng bạc đãi bọn họ, đưa tới thôn trang, chờ đến khi tình hình thiên tai qua thì rời .
Lúc , trong lòng ông cũng nổi giận.
nghĩ , tuổi tác của vị Hầu gia mới lớn lắm, hiểu lễ tiết cũng là bình thường.
Hơn nữa, thời điểm đó, bên ngoài cũng loạn lạc, còn thể đưa bọn họ đến thôn trang để tránh nạn một thời gian thật sự bụng lắm .
Huống chi, trong nhà ông còn trẻ con, khi tới thôn trang, đứa trẻ cũng thể yên một chút.
Lập tức ngàn ân vạn tạ đồng ý.
dù cũng là cùng tộc chứ hạ nhân,cũng sợ khác cảm thấy bọn họ tới tống tiền nên khi tới thôn trang thượng, bọn họ thật sự ít việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-634.html.]
"Ai!" Tống Lão Căn thở một thật dài.
Không ông trách nha đầu gây chuyện.
Chẳng qua, bây giờ nhớ tới nhà quyền quý đó thì vẫn còn cảm thấy hai chân run lên.
"Già !" Qua một lúc lâu , lão gia tử đột nhiên than thở một câu.
...
Bên , của Tiết gia cũng phát hiện Hoắc Lâm trong xe ngựa biến mất.
Chỉ thấy đáy xe ngựa thêm một cái lỗ. Tất cả bọn họ đều há hốc mồm.
Nếu đứa trẻ ngã từ cái lỗ xuống thì sẽ ngã c.h.ế.t đấy chứ?
Quay trở đường cũ tìm mà vẫn thấy bóng dáng đứa trẻ .
Bọn họ đành bất lực về.
Tiết Nhị công tử đương nhiên nổi giận đùng đùng, vô cùng nghiêm trọng, trong lòng cũng nảy sinh lòng hơn thua với Tống Anh.
Tuy công thức điều chế quan trọng, nhưng thể diện của càng quan trọng hơn.
Nếu để khác đường đường là Nhị công tử của Tiết gia, từ xa chạy tới chỗ để dạy dỗ một thôn phụ, kết quả ầm ĩ nửa ngày, bản ở đây mò mẫm tới lui mấy bận mà thôn phụ trông như thế nào cũng thì chẳng mất mặt lắm ?!
Hắn lăn lộn ở kinh thành ngần năm cũng từng bỡn cợt như !
"Trông chừng chặt chẽ! Hễ bước từ trong nhà nàng thì lập tức báo cho !" Tiết Nhị giận dữ lệnh.
Nói xong, dừng một chút đổi ý, "Không, các ngươi theo xuống quê cưỡi ngựa giải sầu! Đến cái thôn... gì mà... gì mà!"
"Thôn Hạnh Hoa?" Quản gia tiếp lời.
"! Chính là thôn Hạnh Hoa đó!" Tiết Nhị tiếp. Muốn gặp một thì khó gì !
Tiết Nhị nghĩ như , lập tức lên đường.
Cưỡi ngựa quý xuyên qua phố xá sầm uất, dẫn đoàn trùng trùng điệp điệp ngoài giải sầu, thẳng đến thôn Hạnh Hoa.