Hắn tin, nhi tử và đều mời mà Hoắc Tống thị còn thể kiềm chế .
gì khi gặp Hoắc Tống thị... Hắn vẫn suy nghĩ xong.
Đại khái là... đe dọa dụ dỗ để ngoan ngoãn dâng công thức điều chế .
" , phu quân của Hoắc Tống thị đang gì?" Tiết Nhị công tử hỏi.
Hắn phát hiện bản quên mất chuyện quan trọng nhất.
Chẳng nữ nhân đều lời phu quân ? Nếu phu quân nhà nàng cúi đầu xin thì Hoắc Tống thị còn thể gì nữa? Không chừng về nhà còn đánh một trận để dạy dỗ, cần lo lắng.
"Chuyện ... Trước đây nhờ tra xét ở huyện nha, trượng phu của Hoắc Tống thị vốn dĩ chết, còn sống.
Ta cũng tới quê quán của Hoắc Tống thị tìm hiểu nhưng thôn dân ngoài công, còn công ở thì bọn họ rõ..." Quản gia cũng cảm thấy mơ hồ.
Theo lý thuyết, nào xa nhà thì đều ghi chép , nhưng bọn họ điều tra gì.
"Thôi.
Hoắc Tống thị nhất định là một bà nương hung hãn, ai thể chịu đựng ? Chắc chắn nam nhân nhân tình ở bên ngoài ." Tiết Nhị công tử tỏ vẻ thể hiểu .
Bất kể thế nào, đối địch với chính là Hoắc Tống thị. Nhân thủ đều phái đến cổng thư viện chờ.
Bọn họ hỏi thăm từ nên các thị vệ đều thể nhận mấy của Tống gia.
Chặn bộ, đưa bọn họ .
Hoắc Lâm cũng nhận đây là tư thế cướp nên dứt khoát : "Ta là nhi tử của nương , theo các ngươi là , để cữu cữu về nhà báo tin nhé.
Không vấn đề gì chứ?!"
Chuyện gì to tát !
Thị vệ ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như quả thực vấn đề gì.
Chỉ cần bắt là , còn bắt mấy thật quan trọng.
Vì thế, nhóm nọ đưa nhân sâm tinh rời .
Tống Đạt và Tống Võ giống như cha nương qua đời, cuống cuồng, sốt ruột chạy về nhà báo tin.
Thế nhưng, khi hai bước cổng thì thấy nhân sâm tinh đang ở trong sân, bọn họ mỉm : "Ngũ cữu cữu,Lục cữu cữu, các ngươi chậm quá ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-630.html.]
"Lâm ca nhi, , ngươi bọn họ bắt ?!" Hai Tống Đạt hoảng sợ.
Vì chuyện mà đến mức mí mắt sưng vù.
"Đến giữa đường thì chạy trốn." Nhân sâm tinh thản nhiên .
Lúc bắt nó, bọn họ nhét nó trong xe ngựa, vì thế nó nhảy qua cái lỗ xe ngựa, lăn xuống đất chui thẳng lòng đất, xuyên đất chạy về.
Nó là yêu quái, chỉ cần một khe hở nhỏ là thể chạy trốn , hề gây chú ý.
"Vậy mà sợ chết.
Ta cho rằng ngươi..." Tống Đạt thở hắt , "Lần ngươi như nữa! Chúng còn là cữu sanh nữa hả? Nếu ngươi xảy chuyện bất trắc gì thì và Ngũ cữu cữu của ngươi sống nổi?!"
"Lần , nhất định sẽ đưa các ngươi theo." Hoắc Lâm cong môi .
Nói xong, nó đầu Tống Anh, hỏi: "Nương, chúng cứ trốn tránh mãi ? mà bọn còn học mà? Trốn mùng một cũng trốn ngày rằm."
"Không cần.
Hắn tay với các ngươi thì há thể tha cho ? Lát nữa c.h.ặ.t c.h.â.n .
Ta tin trở về nhà tìm danh y để điều trị." Tống Anh với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Ngoại trừ Hoắc Lâm, những khác trong nhà đều cho là thật, chỉ nghĩ rằng Tống Anh đang đùa.
Tống lão gia tử càng lo lắng hơn: "Ngươi xem thể liên lạc với phu quân của ngươi ? Trong nhà để dựa thì trong lòng cũng thể thoải mái hơn một chút."
"Không cần.
A gia cứ xem như c.h.ế.t ." Tống Anh .
"Ngươi! Đứa nhỏ !" Tống Lão Căn trừng mắt nàng một cái.
Cũng ảo não.
Chuyện lớn như , bộ xương già của ông giúp gì!
"Nha đầu , thấy tuy tiền bạc quan trọng nhưng dù gì thì tính mạng cũng quan trọng hơn nhiều.
Không vị công tử địa vị ? Chúng cũng thể ngoan cố đối đầu với đến cùng ..."