Đại Diêu thị sách dễ dàng nên quả thực ý kiến gì với Tống Tuân.
Có điều, hiện giờ Nhị phòng thật sự phát đạt.
Lúc thì Tống Anh mua thôn trang, bây giờ đúng lúc trong thôn mấy miếng đất rao bán thì cũng đều tay Nhị phòng.
Không ruộng nước thượng đẳng nhưng cũng quá tệ, tính cả ruộng nước và ruộng cạn thì tổng cộng ba mươi mẫu!
Tuy Tống Kim Sơn sợ mua ruộng nên mượn bên ngoài ít tiền mới thể mua , nhưng nghĩ kỹ thì nếu mỗi tháng kiếm ít quá thì Tống Kim Sơn cũng dám tùy tiện mượn tiền đúng ?!
Đại Diêu thị thở dài trong lòng.
Người so với đúng là tức c.h.ế.t mà.
Còn Tống Tuân thấy lời Đại Diêu thị thì sửng sốt.
Đại bá nương luôn thích nương và , ngờ lúc thể mấy câu khích lệ động viên với !
"Đại bá nương yên tâm.
Ta còn trẻ, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tuyệt đối dám lười biếng." Tống Tuân .
"Được , trong lòng ngươi hiểu rõ là , nhưng cũng đừng quên bọn bên ngươi.
Hiện giờ Hiển ca nhi ở rể, ngươi chính là lão đại trong nhà, dù cũng gương cho bọn .
Chờ tới cũng gấp, cẩn thận dạy dỗ bọn một phen." Đại Diêu thị thêm.
"Nhất định như .
Ta đều giữ những quyển sách đây, cũng Ngũ , Lục bây giờ chăm chỉ học hành.
Chờ mấy tháng thi xong sẽ đưa sách đó tới." Tống Tuân đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-597.html.]
Nghe thấy lời , một chút xíu tức giận còn trong lòng Đại Diêu thị cũng còn nữa.
Tuy Nguyễn thị luôn chọc bà tức giận nhưng dạy dỗ nhi tử .
Nói chuyện nhẹ nhàng, thích giận dỗi, đúng là khiến yêu thích.
"Đọc sách thì sách, nhưng mắt vẫn chuyện quan trọng hơn đấy." Đại Diêu thị đột nhiên .
Lời dứt thì Tiêu thị lén bên cạnh vội vàng chen : "Ta cảm thấy đúng đấy.
Đọc sách thể quan trọng hơn cả chuyện nối dõi tông đường chứ? Tuân ca nhi, ngươi cũng mười tám đúng ? Nên thành !" "..." Tống Tuân nheo mắt.
Đại Diêu thị hung dữ trừng Tiêu thị một cái: "Nương gia ..." "Trời ơi, Đại tẩu, Diêu gia các ngươi gả hai tới đây , còn gả thêm một nữa tới ? Ai còn tưởng rằng khuê nữ của Diêu gia các ngươi bao trọn Tống gia chúng đấy!" Tiêu thị lập tức .
Tiểu Diêu thị thấy thì vui: "Tam tẩu chuyện thì cứ , lôi gì? Ta và Đại tẩu cùng tộc chứ cùng một nhà!"
Tiêu thị ngượng ngùng một tiếng.
Nhà lão Tứ bây giờ cũng tiền, bà đắc tội nổi!
"Chất nữ bên nương gia khá , cha dạy dỗ, tri thư đạt lễ*, thể chuyện hợp ý với Tuân ca nhi! Chê bai Diêu gia , Tiêu gia ngươi thì chắc!? Mấy chất nữ của nương gia ngươi, đứa nào đứa nấy đều đen như que củi, cùng với Tuân ca nhi thì còn phân biệt ai là nam nhân, ai là nữ nhân đấy!" Đại Diêu thị Tiêu thị kí.ch thí.ch, vui đáp trả .
*tri thư đạt lễ: học rộng hiểu nhiều, cư xử đúng lễ nghi Tiêu thị vả mặt bốp bốp, trong lòng nghẹn lửa giận: "Ta ngươi khinh thường Tiêu gia !"
"Sao? Diêu gia các ngươi thì lợi hại lắm chứ gì?! Trước đây cũng hơn nương gia là bao! Chẳng chỉ một lão đồng sinh thôi ? Cha ngươi cả đời cũng chỉ như , nhưng ngươi Tuân ca nhi xem, mới bao tuổi? Sau chắc chắn là cử nhân lão gia.
Chút năng lực của nhà các ngươi mà cũng gọi là tri thư đạt lễ ?!" Tiêu thị lập tức .
Bà vẫn luôn cảm thấy nương gia kéo chân của , giúp bà vẻ vang, trong lòng cũng oán hận.
dù oán hận thì đó cũng là nương gia của bà , thể để trục lí xem thường ?
Ba nữ nhân một sân khấu, lúc bắt đầu ầm ĩ.
Tống Tuân liên tục lùi về , dùng ánh mắt phức tạp cảnh tượng mặt...