Đã đến mức , Đại Diêu thị thể xin Hoắc Nhung!
lời xin , bà là một bà nương, nên thế nào.
Chậm chạp tới nhà chính, tất cả nam nhân trong phòng đều sang chằm chằm bà dọa bà nhảy dựng lên, nhất là lão gia tử, ánh mắt của ông như thể ăn tươi nuốt sống bà , nhất thời khiến ba hồn bảy vía của bà bay sạch.
"Cái đó... Chất nữ tế... Lúc nãy chơi thôi, ngươi đừng để trong lòng." Đại Diêu thị căng da đầu .
Bà nhất định sẽ sửa đổi!
Sau , khi chuyện nhất định sẽ khống chế giọng của , thể kêu gào như thế !
Mặt Hoắc Nhung đen thui.
"Bá nương cần để ý , lẽ nương tử chút hiểu lầm về .
Vì để chư vị yên tâm, hai phu thê bọn nhất định sẽ mau chóng nỗ lực sinh con." Hoắc Nhung .
Tống Anh bước , liếc mắt .
Hắn nghĩ thật, còn sinh con.
Bản tự sinh .
Chẳng thần tiên gì ? Không chừng còn đẻ trứng, ấp trứng nở thành trẻ con đấy! Hừ!
", đúng, đúng! Ta, bệnh sợ thầy, nhất định thể sinh con!" Đại bá nương thở phào nhẹ nhõm, .
"..." Hoắc Nhung nheo mắt, "Ta bệnh."
", đúng, đúng, bệnh! Không bệnh! Là lắm miệng!" Đại Diêu thị vội vàng sửa , xong thì lập tức bỏ chạy.
Không thể nữa, càng càng sai!
Tống Lão Căn thấy sắc mặt của tôn nữ tế nhưng cũng tiện trách cứ thì chỉ đành : "Nữ quyến trong nhà hiểu chuyện, giống gia đình giàu tuân thủ nguyên tắc bên ngoài, để ngươi chê ." "Nào .
Đại bá nương là thẳng thắn, cũng là nhiệt tình." Hoắc Nhung cong môi .
Tống Anh rằng Tống Lão Căn thích trẻ con vui vẻ hoạt bát. lúc , Tống Lão Căn thật sự dọa sợ.
Nụ … hề ấm áp như gió xuân mà khác gì bùa đòi mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-594.html.]
Đứa nhỏ trông dễ nhưng dính chút bụi trần nào, giống như tảng băng lớn, tuy rằng mỉm nhưng ý tới đáy mắt, vẫn đáng sợ, huống chi... mặt còn vết sẹo.
Hiện giờ, Tống Lão Căn là sợ c.h.ế.t nên lá gan cũng nhỏ. Vì dám gương mặt nhiều.
Cơm nước xong xuôi thì tiễn hai phu thê về như tiễn thần. Vì để tỏ ân ái, Hoắc Nhung còn khoác tay Tống Anh.
Tống Anh hiếm khi tiếp xúc với khác như thế nên đột nhiên sinh cảm giác kỳ lạ, nhưng nàng cũng để bụng, dù cũng chỉ là một cánh tay, quá quan trọng.
"Nương tử cảm thấy khi nào chúng sinh con thứ thì ?" Hoắc Nhung .
Tống Anh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ: "Chuyện ... Sợ là kiếp vô duyên ."
Hoắc Nhung ngừng chân, sang nàng: "Lời là nghiêm túc ?"
"Không giả." Tống Anh lạnh nhạt ngẩng đầu .
"Vì ? Bởi vì... bề ngoài của ?" Hoắc Nhung ngẫm nghĩ, nhớ rõ Tống Anh chê bai quá .
"Ngươi khá ưa ." Tống Anh .
"Vậy là do đủ giàu ?" Hoắc Nhung hỏi tiếp.
"Sau sẽ tự kiếm gia tài ngàn vạn lượng, cần dùng tiền của khác." Tống Anh đáp.
"Nếu như thế thì do tính cách của hợp ý ngươi ?" Lòng Hoắc Nhung trầm xuống.
Nếu đúng là như thì chính là chuyện lớn.
Diện mạo thì thể nỗ lực rèn luyện khí chất của , tài sản đủ thì thể đào những kho báu mà mấy năm nay cất giấu , nhưng nếu tính cách hợp thì...
Cũng thể sửa.
"Ngươi thích kiểu tính cách gì?" Hoắc Nhung dừng một chút tiếp, "Lòng mến mộ ngươi, danh nghĩa phu thê với ngươi thì vô cùng mừng rỡ.
Nhẫn nại hồi lâu vẫn cùng ngươi thử chung sống một . Nếu thể tâm đầu ý hợp thì đời quyết phụ lòng ngươi.
Sau , thê tử của Hoắc Nhung là ngươi, thê tử của Hoắc Triệu Uyên cũng là ngươi."
Chỉ cần nàng đồng ý, cho dù là của Diên Bình hầu phủ gặp nàng thì cũng quy quy củ củ hành lễ.
Những ấm ức lúc chịu cũng thể quang minh chính đại đòi về.