Ở gia đình bình thường, thê tử cũng thường xuyên ghét bỏ phu quân vô dụng.
Hắn phu thê thì chuẩn tâm lý thật !
Nhớ đây khi là Võ Thần Vương, dọa đám Lục gia sợ c.h.ế.t khiếp, đó là cảnh tượng dũng mãnh vô song cỡ nào? Người từng kiêu ngạo hiện giờ nàng ghét bỏ.
Nếu thể chịu đựng ba ngày thì xem như lợi hại.
"Cũng vì mà hôm nay... thấy một con dã thú nào." Hoắc Nhung ăn ngay thật.
Tống Anh cong môi : "Ồ? Ngọn núi lớn như thế, mà dã thú ?"
Có thể thấy mới là lạ!
Hoắc Lâm chính là nhân sâm tinh!
Núi Hạnh là nơi nó sinh trưởng nên khi trong núi, chỉ cần để hai chân tiếp xúc với mặt đất như cắm rễ xuống đất thì thể do thám, rõ tình hình xung quanh!
Nó sợ nhất là động vật còn sống trong núi, đương nhiên sẽ tránh xa dã thú !
Đừng là dã thú còn sống, cho dù là dấu chân và phân của dã thú cũng đừng hòng bắt gặp !
"Ngày mai xem thử." Hoắc Nhung thở dài.
Hắn nhẫn nhịn.
Tự giả chết, bây giờ chỉ mới một ngày, thể về quan tài như thế .
"Ngày mai? Ngày mai ngươi đưa về nương gia ?" Tống Anh đột nhiên vẻ đáng thương, , "Nhớ đây, khi còn gả tới thì tướng công chết, ai đưa về mặt..."
Hoắc Nhung nghiến răng.
Nói nhảm!
Hắn cũng c.h.ế.t , đưa nàng về mặt ! "Được, đưa ngươi ." Hoắc Nhung tiếp tục nhẫn nhịn.
"Nếu gặp trưởng bối... miệng lưỡi của tướng công ngọt ngào một chút... A gia của thích trẻ con vui vẻ hoạt bát, vả hiện giờ Nhị ca đang tham gia thi cử ở thành Dung, lẽ mấy ngày nữa sẽ tin tức truyền tới.
Vì , ngày mai ngươi nhớ mấy câu cát tường, chúc Nhị ca thi cử thuận lợi nhé." Tống Anh thêm.
"..." Hoắc Nhung.
Cái gì gọi là diễu võ dương oai, hôm nay mở mang tầm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-591.html.]
"Được thôi." Hoắc Nhung lạnh, " mà nương tử , thái độ của ngươi bây giờ giống lúc quỳ xuống gọi thúc phụ đây nhỉ?"
Tống Anh sợ : "Ngươi tìm lý chính đại nhân rõ chuyện ? Nói với khác rằng Hoắc Nhung giả chết, thực tế là đương kim Võ Thần Vương? Thậm chí còn mặt dày trưởng bối của ? Để quỳ xuống khấu đầu mấy
cái?"
"Nếu ngươi là Võ Thần Vương thì kéo cả nhà quỳ xuống mặt ngươi cũng .
nếu ngươi là Hoắc Nhung thì chúng dựa theo nguyên tắc trong thôn.
Có , tướng công?!" Tống Anh cong môi . Ngữ điệu đáng sợ của nàng thật sự quyến rũ.
sự quyến rũ khiến Hoắc Nhung nổi da gà.
Nhớ nhiều năm về , cách hồ nước , thấy đích trưởng nữ của Diên Bình hầu ở nơi xa trông thật yếu đuối, sắc mặt bi thương, ánh mắt như bà lão, đáng thương bao.
Lại bây giờ, cảnh còn mất, còn đ.â.m nát tim nát phổi.
Hắn sống lâu như mà bao giờ chịu cơn giận tới mức .
Thế nhưng, tâm trạng vốn nên buồn bực một tiếng "tướng công" của nàng câu mất hồn, giận dữ gì cũng còn.
"Ngày mai trở về thì gấp, để ngày .
Ta chuẩn chút quà, cũng xem như thành tâm." Hoắc Nhung .
"Được thôi." Tống Anh tiêu sái đồng ý.
Xem chừng liều thuốc mạnh ngày hôm nay ăn thua . Nàng đắc ý vẫy tay với , về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Nhung bóng dáng hoạt bát của nàng, mà nhịn mà cong cong môi.
Hắn cảm thấy chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi khá thú vị.
Bản sống đời từng ngày nào thả lỏng, trong đầu đều là hình ảnh tộc Hoắc thị m.á.u chảy thành sông hoặc ác mộng nơi sa trường.
Vậy mà suốt cả ngày hôm nay, hề nghĩ đến những thứ đó một chút nào.
Trong lòng, trong mắt...
Đều ... đập c.h.ế.t Tống Nhị Nha, nghĩ chuyện gì khác.