THẦN TIÊN HẠ PHÀM LÀM RUỘNG NUÔI YÊU QUÁI - Chương 590

Cập nhật lúc: 2025-07-25 01:38:24
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc về quê, chỉ mang theo một tay nải đơn giản.

Bên trong chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, ngoài thì thêm một vũ khí sắc bén mang theo bên là d.a.o găm bằng nanh sói.

Vốn định dùng con d.a.o găm bằng nanh sói để săn thú nhưng dẫn theo nhi tử miễn phí Hoắc Lâm .

Bên trong núi sâu nguy hiểm, chỉ định đào mấy cái bẫy thú ở bên ngoài mà thôi, nếu vận may thì thể bắt mấy con thỏ, ngờ tiểu tử Hoắc Lâm thoắt cái nhấc chân chạy sâu trong núi.

"Cha, ở đây linh chi.

Người hái ." Hoắc Lâm chỉ phía một gốc cây, .

Hoắc Nhung sửng sốt, khi hái... linh chi còn thể trồng tiếp ?

"Cha, ở đây mấy cây hoàng kỳ ." Sau khi hái linh chi bao lâu, Hoắc Lâm .

Hoắc Nhung nheo mắt, cảm thấy chân thật. hoàng kỳ ... nhận .

Trước mắt quả thực một đám cây hoàng kỳ.

"Cha, chỗ đó hai cây nhân sâm nhỏ xíu.

Người đào cẩn thận một chút, đừng chặt đứt rễ của nó!" Sau khi nửa khắc, Hoắc Lâm chỉ chỗ cách đó ba thước.

Hoắc Nhung sang.

là cây nhân sâm nhỏ xíu, nhỏ tới mức suýt thì thấy.

Không mà tiểu tử phát hiện .

"Cha, chúng tới chỗ rừng thông tìm chút nấm chân to để hái về ăn .

Thứ đó hầm chung với gà thơm lắm, cho dù hầm với gà, chỉ dùng lửa nướng lên thì cũng thơm ngon." Nhân sâm tinh .

Hoắc Nhung từ chối.

Nếu chỉ một tới lui trong núi sâu rừng già thì cũng , nhưng tiểu tử ...

Tuy nhiên, còn kịp mở miệng thì Hoắc Lâm bước nhanh như chớp .

Dường như nó rõ đường ở đây, cong cong quẹo quẹo một lát tới cánh rừng thông.

Nó đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thật sự thu hoạch một mảng lớn nấm chân to bên tán lá thông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-590.html.]

"Dường như con vô cùng quen thuộc với cánh rừng ." Hoắc Nhung cũng nhận điều bình thường.

"Nương con con là nhi tử của thợ săn, núi sâu chính là nhà con.

Nàng còn nhặt con ở chân núi nên con nhất định là đứa trẻ mà Thần Núi trao cho nàng!" Nhân sâm tinh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, tiếp tục lừa gạt: "Cha, nương con con là con của Thần Núi chuyển thế, chắc chắn núi lớn phù hộ! Người xem, sự thật chứng minh nương con đúng.

Con chỉ cần trong núi, cái gì thì cái đó!" Nương nó còn nếu cha miễn phí tin thì sức khinh bỉ một phen.

Hoắc Nhung vốn dĩ tin chuyện yêu ma quỷ quái.

giờ khắc , đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ở ngôi chùa năm ngoái.

Khi đó, bầu trời quả thực thứ như quỷ hồn bay tới bay lui, chứng tỏ thứ mà tin chắc tồn tại.

Hoắc Nhung rũ mắt suy nghĩ sâu xa, cuối cùng gật đầu: "Con lý.

Nếu con ở trong núi như cá gặp nước thì chứng tỏ con thật sự duyên với ngọn núi ."

Ngoài chuyện , còn thể thế nào chứ?

Nghi ngờ đứa trẻ nhỏ bé lên kế hoạch từ lâu, cố ý giả thần giả quỷ ?

Không thể nào.

Ở đây chính là núi sâu, tùy tiện một chút sẽ lạc đường.

Cho dù đó đào sẵn bẫy, nhưng đến khó tránh chuyện tìm thấy bẫy .

Ai thể sắp xếp mấy thứ như linh chi, nấm chân to… sai lệch một chút nào như thế chứ?

Nếu rằng nó là yêu quái...

Hoắc Nhung càng tin.

Nếu là yêu quái thì lẽ đều hận thể che giấu phận thật kỹ, sợ khác phát hiện, thể phô trương như thế ?

Hơn nữa, bất kể thế nào thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, đáng yêu.

Nhân sâm tinh cong môi ha ha. Vẫn là nương nó lợi hại.

Phụ tử hai tới khi trời tối mới về tới nhà, ngoại trừ một sọt dược liệu thì bắt bất cứ con vật hoang dã nào.

Biểu cảm của Hoắc Nhung cũng cứng đờ.

Tống Anh như , : "Tướng công đặc biệt chân chạy vặt giúp ? Ta kỹ , ngoại trừ những thứ thì... ngay cả một sợi lông chim cũng mang về?"

Loading...