Tống Anh tức giận, một lát thấy Hoắc Triệu Uyên vẫn tỏ đúng lý hợp tình thì nhịn mà sinh ý chí chiến đấu.
"Nói như , bây giờ ngài chính là Hoắc Nhung, liên quan gì tới phận Hoắc Triệu Uyên?" Tống Anh hừ một tiếng, hỏi.
"Đương nhiên." Sắc mặt của Hoắc Nhung vô cảm.
Tống Anh thì cong môi : "Vậy thôi.
Nếu ngươi là Hoắc Nhung thì hai sống chung đúng ?"
"Không sai." Hoắc Nhung gật đầu.
Mặt mày của Tống Anh tươi tắn hẳn lên: "Vậy tướng công bao nhiêu tài sản? Tài sản của Hoắc đại nhân thì tính, ngươi cũng .
Hơn một năm nay ngươi dưỡng thương, lẽ cũng kiếm bao nhiêu tiền nhỉ?"
Hoắc Nhung móc trong n.g.ự.c hai tấm ngân phiếu.
"Đây là tiền mấy năm nay tích góp , chỉ còn 200 lượng.
Số tiền đây hoặc gửi về trong thôn hoặc cho các nên chỉ còn bấy nhiêu mà thôi.
Nương tử quản lý gia đình, đương nhiên tiền bạc cũng giao cho ngươi.
Sau nương tử cho miếng cơm ăn là ." Hoắc Nhung trông khá nóng nảy.
Ngay cả lúc chuyện, cũng nhanh chậm, trông thật sự là tính tình .
Nếu phận Hoắc Triệu Uyên thì chừng Tống Anh sẽ thích phu quân từ trời rơi xuống .
Dù thì cũng nhiều nam nhân điềm đạm hợp ý như thế.
"Ngươi nghiêm túc ? Tự sắp xếp cho bản 200 lượng?" Tống Anh ngạc nhiên.
"Lời của nương tử sai .
Số tiền do dùng phận Hoắc Nhung kiếm từ mấy năm , tuyệt đối sạch sẽ.
Cho dù xác c.h.ế.t vùng dậy thì goá phụ của Hoắc Nhung, tiền cũng nên là của ngươi.
Hy vọng nương tử đừng chê ít." Hoắc Nhung . Tống Anh trầm mặc trong chốc lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-587.html.]
Nàng tò mò, kẻ tiền đều chơi như ?
Một tới hai phận, chán cái thì đổi qua cái khác? Không là tâm thần phân liệt đấy chứ?
Tống Anh l.i.ế.m liếm môi: "Vậy... Nếu là tướng công nhà thì ăn... thịt của ngươi."
"..." Hoắc Nhung ngoài mặt nhưng trong lòng , "Nương tử, sức khỏe của vi phu ."
Tống Anh hừ một tiếng.
Không cho ăn thịt của thần tiên thì tác dụng gì.
"Được ! 200 lượng xem như tiền cơm của ngươi khi sống nhờ ở đây!" Tống Anh cầm lấy ngân phiếu, "Nếu ngươi ngươi là Hoắc Nhung thì việc nhà nông.
Bây giờ ngoài ruộng nhiều việc, cho dù sức khỏe của ngươi thì cũng phụ giúp, dọn cỏ, bón phân đều , còn mấy mẫu đất trồng đậu cũng giao cho ngươi. Tướng công ý kiến gì chứ?"
Hoắc Nhung cắn răng: "Ta cày ruộng, ngươi dệt vải chính là chuyện vui của đời .
Được thôi."
"Tướng công thật sự ngây thơ.
Ngươi phóng mắt phu thê nhà hàng xóm , chuyện vui của đời chỉ là mộng tưởng, củi, gạo, mắm, muối mới là hiện thực.
Chỉ tân nương mới là tiểu tức phụ nhi dịu dàng, nhi tử của lớn như , trở thành phụ nhân đanh đá từ lâu .
Tướng công thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, thể nhẫn nhịn nổi thì chỉ thể quan tài của mà thôi." Tống Anh xong, cong môi .
"Nương tử đúng.
Nếu như thế thì chúng cũng là lão phu lão thê, cần tới những nghi thức xã giao đó.
Sau ngày đêm cày cấy, ắt sẽ cho ngươi một cuộc sống sinh thêm mấy tiểu tử nữa." Đầu óc của Hoắc Nhung hồ đồ, cũng bắt đầu năng bậy bạ.
Tất cả đều do tiểu bà nương mắt chọc tức .
Nghe thử lời nàng , cũng tới mà còn bảo lăn trở về lòng đất ?
Ai thích c.h.ế.t thì chết, dù thì bây giờ cảm thấy tồn tại ý nghĩa.
"Ngày đêm cày cấy?" Tống Anh nghiến răng : "Sức khỏe của tướng công suy nhược, ngươi vẫn nên tĩnh dưỡng cho ."
Nói xong, Tống Anh túm Hoắc Lâm tới đây: "Nhi tử, quỳ xuống.
Đây là cha ruột của con, con là đích trưởng tử của ." Nàng tin đường đường là Võ Thần Vương mà thể chấp nhận niềm vui cha!